Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Diệp Phàm đột nhiên giật bắn lên như bị điện giật.
Đúng vậy! Sao hắn ta lại quên mất yếu tố quan trọng này chứ!
Cuối cùng Diệp Phàm đã tìm được nguyên nhân vì sao bản thân luôn thua cược!
Chính vì suy nghĩ không đủ chu đáo!
Giống như Mục Long tiền bối, hắn ta có thể xuyên qua hiện tượng mà nhìn thấu bản chất, sư phụ không phải tới kiếm tiền mà tới đuổi giết Thiên Cơ!
Thiên Cơ âm hiểm giả dối, sao sư phụ không lưu lại hậu chiêu cơ chứ? Điểm này chính là nhân tố quan trọng nhất, nhưng bản thân hắn ta lại không nghĩ tới, bảo sao mỗi lần đặt cược đều thua!
"Mục Long tiền bối, xin hỏi một chút, trước kia có phải ngài cứ cược là thắng hay không?"
Mục Long mỉm cười, khiêm tốn nói: "Cũng không thể nói cược là thắng, chỉ là ta luôn có thể nhìn thấy chút vấn đề mà người khác không nhận ra, cho nên cũng coi như kiếm được chút tiền."
Diệp Phàm gật đầu thật mạnh, thở dài một hơi: "Đúng vậy, vừa rồi nghe Mục Long tiền bối phân tích, Diệp Phàm như được khai sáng, như tỉnh lại từ trong mộng!"
Mục Long tán thưởng nhìn Diệp Phàm: "Đừng nản chí, trẻ nhỏ dễ dạy! Chỉ cần sau này ngươi chú ý chi tiết nhiều một chút. Tiền đó, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!"
"Dạ, dạ, về sau kính xin Mục Long tiền bối truyền thụ kinh nghiệm nhiều hơn!"
"Không thành vấn đề! Vậy chúng ta..."
"Dạ! Cược ba trận!" Diệp Phàm chắc chắn nói.
"À đúng rồi, lúc trước Tiểu Thú có nói, nếu có đặt cược thì cược toàn bộ giúp hắn..." Nói xong, Diệp Phàm nở một nụ cười âm hiểm: "Mục Long tiền bối, Tiểu Thú nói cược ‘thắng’ toàn bộ!"
Nói xong, Diệp Phàm không khỏi cười rộ lên: "Hì hì, tên Tiểu Thú này vận may cực kỳ tốt, nhưng chắc hắn cũng không ngờ ván cược bên này lại thiết lập kỹ càng tỉ mỉ như vậy. Hắn chỉ có thể kiếm gấp ba, mà chúng ta... Rốt cuộc có thể hãnh diện một lần rồi!"
Hai người lập tức chen vào điểm đặt cược, lấy tất cả linh phiến của mình ra, đặt hết vào mục "thắng ba trận", sau đó cầm lấy phiếu thu vui vẻ đi về khán đài.
Hai người Diệp Phàm vừa trở về, Linh Lung, Cửu Nhi, Phượng Vũ lập tức hỏi bọn họ: "Các ngươi cược cái gì?"
"Còn phải hỏi sao, thắng ba trận đó." Mục Long và Diệp Phàm tràn đầy tự tin nói.
Họ vừa dứt lời, ba nữ tử lập tức rời ghế ngồi, vội vã chạy tới điểm đặt cược, có vẻ như cũng muốn cược.
Mục Long liếc nhìn Diệp Phàm: "Nhìn đi, bọn họ cũng học theo chúng ta đấy. Quên đi, cho bọn họ dính chút ánh sáng cũng được."
Diệp Phàm gật đầu: "Dù sao thắng cũng không phải tiền của chúng ta, có tiền để mọi người cùng kiếm."
...
Cùng lúc đó, ở Tiên Đấu Trường Thần Duệ tộc, tiếng người ồn ào, chưa từng có trường hợp nào náo nhiệt tới vậy.
Một tên Tiên Vương đi lên lôi đài, ý bảo mọi người yên tĩnh lại.
"Được rồi, chắc mọi người đều đã nghe nói tới chuyện ở Tiên Vực Yêu tộc. Điều thú vị là, có một vài người lại cuồng vọng tới mức chạy tới Thần Duệ tộc ta ra vẻ."
Dưới đài là một trận cười vang.
Người chủ trì mỉm cười, lại bảo mọi người yên tĩnh.
"Đã nhiều năm rồi không có lệnh sứ tới đây, cuối cùng Tiên Vực Thần Duệ tộc ta cũng chờ được một vị rồi! Nếu người ta đã tới, đương nhiên chúng ta cũng phải ‘tiếp đón’ tốt một chút!"
Dưới đài có người hô to.
"Nhất định phải từ từ ‘tiếp đón’, ít nhất cũng phải tháo thành tám khúc, treo thây lên cửa thành, để cho đám sinh vật Nhân tộc cấp thấp kia biết mình có bao nhiêu cân lượng!"
"Dám tới Tiên Vực Thần Duệ tộc ta? Nói cho hắn biết, ai mới là người mạnh nhất trong vạn tộc! Trong vòng ba giây, khiến Nhân tộc các ngươi từ nay về sau không dám đặt chân tới Tiên Vực Thần Duệ tộc chúng ta nữa!"
"Người Nhân tộc nghe rõ, lần sau, lệnh sứ tộc ta sẽ tới dẹp yên Tiên Đấu Trường Nhân tộc các ngươi!"
Người chủ trì hô lớn một tiếng: "Được rồi, tiếp theo mời lệnh sứ Nhân tộc lên đài!"
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cửa vào.
Không lâu sau, một nam tử Nhân tộc mặc đồ đen xuất hiện ở lối vào.
Đối mặt với sự chửi rủa nhục nhã của mấy chục vạn người, Lục Thần vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, cất bước đi vào Tiên Đấu Trường.
Đứng trên lôi đài Tiên Đấu Trường, Lục Thần nhìn số lượng Tiên nhân không đếm được xung quanh, hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ đứng giữa sân.
Người chủ trì đi tới, đánh giá Lục Thần một chút: "Duy Ngã Độc Cuồng, nhìn thấy triệu chúng Tiên của Thần Duệ tộc ta chưa? Ngươi tới Thần Duệ tộc ta là một quyết định sai lầm."
"Thế nào? Trước khi chết còn gì muốn nói hay không?"
"Nếu bây giờ ngươi cầu xin tha thứ, có lẽ chúng ta sẽ cho ngươi một con đường sống! Dù sao đối với chúng ta, nghiền chết một con kiến cũng không phải là chuyện gì đáng kiêu ngạo."
Nhân tộc cũng được, Yêu tộc cũng thế, sau khi nghe người chủ trì nói vậy đều hơi căng thẳng.
Thần Duệ tộc lại nói muốn tha cho Lục Thần một con đường sống? Đây không giống với phong cách của Thần Duệ tộc.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại là có thể hiểu, một khi Duy Ngã Độc Cuồng cầu xin tha thứ, thì lại càng chứng tỏ sự cường đại của Thần Duệ tộc.
Cái người một chọi bốn ở Yêu tộc, lại cầu xin tha thứ ở Thần Duệ tộc, thực lực hai đại chủng tộc lập tức được phân cao thấp!
Lục Thần mỉm cười, nhìn xung quanh. Mà lúc này, chúng Tiên xung quanh cũng đồng thời yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều muốn biết, lúc này Duy Ngã Độc Cuồng muốn nói điều gì.
"Sư phụ ta tuyệt đối không cầu xin tha thứ."
"Lục Thần không thể cầu xin tha thứ."
Mục Long và Diệp Phàm đồng thời lầm bầm một câu, gần như là nói cùng một lúc.
Cũng đúng lúc đó, Lục Thần nói: "Cầu xin tha thứ? Các ngươi đang nằm mơ sao!"
Hai người nhìn nhau, bọn họ quả nhiên là con giun trong bụng Lục Thần, ngay cả lúc này Lục Thần nghĩ cái gì bọn họ cũng biết rõ!
Nói vậy thì chuyện cá cược, lại càng chắc chắn hơn rồi!
Lục Thần khẽ nheo mắt lại, nhìn mấy chục vạn chúng Tiên Thần Duệ tộc, trầm giọng nói: "Lúc trước có một câu ta đã nói ở Yêu tộc, bây giờ cũng có thể tặng lại cho các ngươi."
"Ta, Nhân tộc, Duy Ngã Độc Cuồng ở đây! Ta tới Tiên Vực Thần Duệ tộc các ngươi, là muốn san bằng Tiên Đấu Trường của các ngươi!"
Lời vừa dứt, khán đài Thần Duệ tộc như muốn nổ tung!
Trong Tiên Đấu Trường Yêu tộc lại xuất hiện tình trạng kỳ lạ, rất nhiều người đều đang hoan hô...