Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Ngay sau đó, một thương phản kích của Lục Thần đã giết tới trước mặt Nguyên Võ!
"Thập Bát La Hán Kim Cương Linh Thuẫn!" Nguyên Võ không hổ là Tiên Vương cửu tinh, lập tức đón đỡ.
Một tiếng vang lớn, Nghịch Thần Du Long của Lục Thần đỡ được công kích của Nguyên Võ, nhưng đòn phản kích của hắn cũng bị Kim Cương Linh Thuẫn ngăn cản.
Hai bên liên tục va chạm gần người hai lần, sau đó đồng thời lui về phía sau mấy chục bước!
Hai người đều đã ngừng thế tấn công lại, Nguyên Võ đứng thẳng, cười một cách điên cuồng: "Ha ha ha ha! Duy Ngã Độc Cuồng, hiện tại ngươi biết thực lực của Thần Duệ tộc chúng ta ra sao rồi chứ."
"Không ngờ, ngươi đánh với tứ đại Tiên Vương Yêu tộc một trận, mà còn giữ lại thực lực! Đáng tiếc, đáng tiếc, nhanh như vậy đã bị ta ép phải dùng ra rồi!"
Lục Thần lạnh lùng nhìn Nguyên Võ: "Còn cười được? Ngươi không biết bản thân đã là một người chết sao!"
Nguyên Võ hừ lạnh một tiếng: "Tuy cảnh giới vận linh như thực của ngươi không thấp, nhưng không khéo là ta cũng biết. Cho nên ngươi muốn giết ta, không dễ dàng như vậy!"
Trong lúc vô tình, Lục Thần nhìn thấy hai viên Ảnh Thạch.
Chắc chắn một điều, giờ phút này Thiên Cơ đang thông qua Ảnh Thạch, chú ý nhất cử nhất động của hắn! Đôi mắt Lục Thần đảo quanh, đột nhiên có một ý tưởng thú vị.
Hắn mỉm cười, trên bả vai đột nhiên xuất hiện một hạt châu màu xanh lam nổi lơ lửng: "Biết đây là cái gì không?"
Nguyên Võ lập tức ngây người, đương nhiên gã không biết hạt châu này rồi.
Lục Thần khẽ cười một tiếng với Nguyên Võ: "Ngươi nói ngươi đã ép ra lá bài tẩy của ta, vậy ta cũng không ngại nói cho ngươi biết. Đó không tính là lá bài tẩy của ta, hạt châu này mới đúng!"
"Lúc trước, nếu không nhờ hạt châu này, ta đã sớm chết ở Lục Trọng Thiên!"
"Hiện giờ ta còn chưa dùng tới nó, nếu ngươi có thể ép ta dùng hạt châu này, vậy chứng tỏ ngươi còn có chút thực lực."
Những lời này khiến toàn bộ Tiên Đấu Trường sôi trào.
"Duy Ngã Độc Cuồng thật sự cuồng vọng, lại để lộ pháp bảo của mình ra? Nói xem, các ngươi biết hạt châu màu lam này là cái gì không?"
"Cửu Thiên có vô số pháp bảo, ai mà nhận biết hết được. Chỉ là nếu hắn đã coi hạt châu này thành con bài chưa lật cuối cùng, vậy không phải thứ đơn giản đâu."
"Lần này Duy Ngã Độc Cuồng thi triển Thần Ma Quan Thiên Mục, ta tính toán hắn phải có tổng cộng năm bộ Thần Ma Nghịch Mệnh. Rốt cuộc là loại pháp bảo gì có thể khiến hắn ỷ lại như thế?"
Mà bên kia, Cửu Nhi cũng vô cùng kinh ngạc, nàng hỏi Diệp Phàm ngồi cạnh: "Diệp Phàm, hạt châu trong tay sư phụ ngươi là gì thế? Vì sao ta chưa thấy hắn dùng bao giờ?"
Diệp Phàm nhíu mày nói: "Cửu Nhi tỷ, ta cũng chưa thấy nó bao giờ."
Một pháp bảo mà cả Cửu Nhi và Diệp Phàm đều chưa từng gặp, vậy Lục Thần đã giấu nó kỹ cỡ nào?
Đúng vào lúc này, bọn họ nghĩ tới bên cạnh bọn họ còn có một vị học bá...
"Linh Lung tỷ, ngươi có biết không?"
Lúc này Linh Lung đang cẩn thận xem xét hạt châu kia, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy hạt châu đó có gì đặc biệt. Nó thật sự mạnh như vậy sao?
"Cái này... Ta cũng chưa từng thấy... Mục Long tiền bối, Phượng Vũ tiền bối, hai ngươi có biết không?"
"Không biết..." Hai vị Tiên Vương đều lắc đầu.
Trong phòng thủy tinh, hôm nay có bốn vị Tiên Tôn, ba nam một nữ.
"Bàn Cổ, pháp bảo tiểu tử đó cầm trong tay là cái gì thế?"
"Ta cũng không biết." Bàn Cổ đứng khoanh tay, lắc đầu nói.
Ngay cả Tiên Tôn cũng không nhận ra!
Lúc này, Lục Thần nhìn về phía hạt châu màu lam, khẽ nheo mắt lại.
Thiên Cơ, hiện tại nhất định ngươi đang xem ta chiến đấu. Ta ở trên võ đài đánh nhau, ngươi lại thảnh thơi ăn uống, du lịch khắp nơi?
Vậy ta thuận tay tìm một chuyện cho ngươi làm.
Thanh Thủy Châu mà Tiểu Kim Lý cho ta, có lẽ sẽ có người nhận ra!
...
Cùng lúc đó, ở một nơi nào đó của sứ giả trên Tiên Vực Vạn Linh, Thiên Cơ đang nằm nghiêng, vừa ăn quả tiên của địa phương này, vừa quan sát trận đấu của Lục Thần qua Ảnh Thạch.
Chỉ là hiện tại hắn ta không thể không ngồi hẳn dậy.
"Hắc Nham, hạt châu kia là cái gì?"
"Chưa gặp bao giờ."
"Hít..." Thiên Cơ càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Chính là hạt châu này đã cứu Lục Thần ở Lục Trọng Thiên? Chẳng lẽ hắn ta không giết được Duy Ngã Độc Cuồng, cũng vì hạt châu này? Việc này rốt cuộc là thật hay giả?
Dựa theo tính cách cẩn thận của Thiên Cơ, cho dù hắn ta đã nắm chắc 100% là Duy Ngã Độc Cuồng sẽ chết trên lôi đài, nhưng hắn ta vẫn không cho phép bất kỳ sai sót nhỏ nào xảy ra!
"Bắt buộc phải tra rõ ràng lai lịch của hạt châu này!"
"Được! Ta sẽ cho người đi tra!"
"Không phải sẽ, là ngay bây giờ! Ta phải biết lai lịch của hạt châu này ngay bây giờ!" Thiên Cơ giận dữ hét lên.
Lục Thần ung dung thu hồi Thanh Thủy Châu, nhìn thoáng qua Nguyên Võ đang tỏ ra hoang mang: "Hiện tại biết vì sao ta lại nắm chắc như vậy rồi chứ, ta có bảo vật! Cho nên ngươi không thể giết chết ta, có tức không?"
Nguyên Võ nghe xong thì không có cảm giác gì mấy, nhưng Thiên Cơ ở ngoài ngàn dặm nghe xong lại tức tới nghiến răng nghiến lợi.
Lời này như đang nói với hắn ta vậy!
Đúng thế, hắn ta ba lần bảy lượt tính kế dồn Lục Thần vào chỗ chết, nhưng kết quả tới tận bây giờ vẫn không giết chết được Lục Thần!
Một trăm tên Tiên Vương Ma tộc không giết chết được một Duy Ngã Độc Cuồng?
"Đáng chết, hắn, hắn chắc chắn đang khiêu khích ta!" Thiên Cơ đứng bật dậy, tức giận tới mặt mũi tái mét: "Lời này của hắn là đang nói với ta!"
"Duy Ngã Độc Cuồng, ngươi đừng có đắc ý! Lão tử nhất định sẽ giết chết ngươi! Ta nhất định phải giết chết ngươi!"
Trên lôi đài, tâm trạng Lục Thần vô cùng sảng khoái.
"Thời gian cũng không còn sớm nữa, trận đấu này cũng nên kết thúc." Lục Thần nói xong, nhấc thương trong tay lên, sau đó nhìn về phía Nguyên Võ nói: "Nhớ cho kỹ, chỉ cần có ta, thì Nhân tộc không tới lượt bất kỳ kẻ nào khoa tay múa chân!"
Dứt lời, Lục Thần khẽ vuốt thân thương, bên trong Diệt Thần Thương hiện lên ánh lửa màu đỏ, giống như nham thạch nóng chảy bên trong sẽ trào ra khỏi thân thương!
"Kiêu ngạo! Để ta cho ngươi biết thực lực của Thần Duệ tộc ta!" Ánh mắt Nguyên Võ cũng trở nên lạnh lùng.