Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Liên Hoa trực tiếp nằm xuống đất, hít sâu một hơi, rồi nghiêng đầu nhìn về phía Lục Thần: "Haizz, lại thua trong tay Thiên Địa Chí Tinh! Quá sơ suất, đáng lẽ lúc nó có thể ngăn cản công kích linh lực thì ta phải nghĩ ra rồi!"
"Này, ngươi nói xem, rốt cuộc ngươi làm thế nào kiếm được đám chiến sủng khôi lỗi này. Ta không bao giờ nghĩ hôm nay ta lại gặp được ba con chiến sủng, khôi lỗi trong truyền thuyết."
"Cũng không biết nên nói là may mắn hay là xui xẻo."
Lục Thần không nhịn được cười một tiếng: "Có lẽ là may mắn, nếu qua một thời gian ngắn nữa, có thể ngươi không chỉ gặp đám chúng nó thôi đâu."
Liên Hoa mở to mắt nhìn Lục Thần: "Đừng nói là ngươi còn chưa dốc hết toàn lực! À đúng rồi, ngươi còn chưa sử dụng hạt châu màu lam kia."
Lục Thần mỉm cười: "Hạt châu màu lam kia là ta lừa người thôi. Ta đã sử dụng hết mọi thủ đoạn có thể dùng, không ngờ cũng chỉ thắng được hai trận. Thực lực cá thể của Vạn Linh tộc quả thực rất mạnh."
"Ngươi đang khen chính mình sao?" Liên Hoa lại hỏi: "Hạt châu màu lam kia là lừa Thiên Cơ?"
Lục Thần gật đầu.
"Vậy bây giờ ngươi lại nói cho ta biết, không phải mất tác dụng rồi sao? Người quan sát ngươi thi đấu không thể chỉ có mấy chủng tộc, chắc chắn Thiên Cơ cũng đang xem."
"Ta biết, nhưng không sao cả, bởi vì ta đã quyết định để hắn sống thêm vài năm."
Liên Hoa gật đầu: "Chắc hắn đã quay về Tiên Vực Huyền Linh. Chỉ cần Hồng Nguyệt che chở hắn, thì ngươi có muốn giết hắn cũng không phải chuyện dễ dàng. Chờ thêm vài năm cũng là lựa chọn không tồi."
"Mệt mỏi quá..." Liên Hoa thở dài một hơi: "Đã lâu không mệt mỏi như vậy."
Lục Thần cười nói: "Ngươi đừng ngủ, xui xẻo cái là không tỉnh lại được đâu."
"Không... Duy Ngã Độc Cuồng, chờ lần sau ta và ngươi sẽ thi đấu công bằng một lần. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, lần sau gặp được ta, có thể ta đã không còn là Tiên Vương."
Lục Thần kinh ngạc nhìn Liên Hoa: "Ngươi muốn đột phá lên cảnh giới Tiên Tôn sao."
Liên Hoa mỉm cười: "Ta đã xem qua mấy trận chiến của ngươi, từ trong những trận chiến đó ta cũng nhận được chút dẫn dắt, lần này nhất định có thể đột phá được..."
Đúng vào lúc này, Cô Ảnh đi lên trên đài, kiểm tra thương thế của Liên Hoa một chút, lại nhìn qua Lục Thần.
"Hai người các ngươi... Trò chuyện vui vẻ thật đấy."
Liên Hoa nhìn Cô Ảnh: "Haizz, Cô Ảnh có muốn gia nhập với chúng ta không?"
"Hừ, hiện tại ta còn có thể đứng, ai muốn chơi với hai tên ngay cả động cũng không thể động như các ngươi?" Cô Ảnh khinh thường nói: "Nhưng trận này rốt cuộc là ai thắng?"
"Hắn!"
"Hắn!"
Lục Thần và Liên Hoa đồng thời lên tiếng.
Cô Ảnh khó hiểu nhìn hai người: "Hai người các ngươi như vậy là có ý gì? Trò chuyện cả ngày còn trò chuyện ra tình cảm sao?"
"Cô Ảnh, ngươi có tin sau khi ta khỏe lại sẽ lấy ngươi để cày chiến tích không?" Liên Hoa nhíu mày nhìn về phía Cô Ảnh: "Ta đánh Hoàng Đình còn phải tốn chút sức lực, chứ đánh ngươi thì ta chấp!"
Cô Ảnh chợt hoảng sợ: "Đừng đừng đừng, ta nói đùa thôi... Liên Hoa ngươi vẫn nhanh chóng đột phá đi, đừng ở lỳ đẳng cấp Tiên Vương nữa được không!"
Lục Thần ở bên cạnh nhìn hai người này: "Ta nói này, sao người Vạn Linh tộc các ngươi chẳng giống Tiên nhân gì cả?"
Cô Ảnh cười nói: "Ta đã sớm nói với ngươi rồi, Vạn Linh tộc có thực lực cường hãn nên không cần chặt đứt trần duyên, vì thế cũng mang theo chút tính tình khi là phàm nhân tới Thất Trọng Thiên."
"Hơn nữa, người khác nói Vạn Linh tộc chúng ta không giống Tiên nhân thì thôi, ngươi có tư cách gì nói như vậy? Ngươi chỉ là một tên Nhân Vương!"
Lục Thần hít ngược một hơi, đối mặt với câu hỏi của Cô Ảnh, người luôn nhanh mồm nhanh miệng như hắn cũng bị hỏi tới nghẹn họng không trả lời được.
Cô Ảnh lại nhìn hai người này, nghĩ rồi nói: "Quên đi, tính hòa thôi."
Trận thứ ba, Lục Thần và Liên Hoa đánh ngang tay!
Hiện tại Lục Thần đã trọng thương không dậy nổi, chắc chắn không thể tiếp tục thủ lôi đài.
Như vậy, hành trình Chí Tôn Tử Thần lệnh này dừng ở Tiên Vực Vạn Linh tộc!
Sau khi kết quả cuối cùng xuất hiện, Diệp Phàm cau mày.
Thế hòa? Vậy chẳng phải nhà cái ăn hết sao?
Hắn ta chỉ đặt cược mấy trăm linh phiến, nhưng hắn ta đã đi mượn một số tiền lớn để đám Cửu Nhi tỷ đặt cược giúp hắn ta!
Hiện tại thì hay rồi, Cửu Nhi, Linh Lung, Mục Long, Phượng Vũ, tài sản mấy trăm ngàn của cả bốn người lập tức hóa thành hư ảo!
Phượng Vũ bán cả Ngô Đồng Động Thiên... Tiền của Tiểu Thú cũng góp vào, Cửu Nhi và Linh Lung cũng mất trắng.
"Ta nói này... Diệp Phàm..." Mục Long mất cả nửa ngày mới quay đầu, ánh mắt trống rỗng nhìn Diệp Phàm: "Chuyện này không khoa học!"
"Chẳng lẽ vì trong số tiền đặt cược của chúng ta có đầu tư của ngươi, cho nên thua?" Cửu Nhi đột nhiên nghĩ tới khả năng này.
"Chắc chắn là vậy, Diệp Phàm đặt cược mấy trăm linh phiến nhất định thua, mà tiền đặt cược của chúng ta có hắn đầu tư, cho nên chúng ta cũng không thể thắng!"
Phượng Vũ khiếp sợ nói: "Ta đã thấy người vận cá cược kém, nhưng chưa thấy ai kém tới vậy! Phàm là người dính dáng tới ngươi, đều phải thua tới quần cũng không còn!"
Mục Long lắc đầu: "Một người vốn có giá trị hơn ngàn vạn như ta, lại sa đọa tới tình cảnh như bây giờ, chỉ có thể ăn nhờ ở đậu! Ta, Diệp Phàm, ta hoài nghi ngươi là do Lục Thần phái tới gài bẫy chúng ta!"
Diệp Phàm đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, yếu ớt nói: "Này, chuyện này cũng không thể trách ta được, đây không phải là chuyện mà mọi người cùng nhau nghiên cứu rồi quyết định sao?"
"Haizzz, 15 vạn linh phiến của Tiểu Thú đã không còn, Cửu Nhi tỷ, Linh Lung tỷ, Mục Long tiền bối, Phượng Vũ tiền bối mỗi người ta mượn 10 vạn. Hiện tại ta đã nợ tới 55 vạn linh phiến!"
"Từ đầu trong tay ta chỉ có 5 vạn linh phiến, rốt cuộc tại sao lại thua cược nợ nần tới 55 vạn!"
Phượng Vũ thở dài một hơi, kéo tay áo Mục Long: "Này, khụ khụ, ngươi nói với Lục Thần, có thể cho ta ở tạm trong Tiên Linh Động Thiên được không... Hiện tại không còn chỗ ở rồi."
Đám Lục Thần và Tiểu Thú đều được dẫn tới động phủ của Thánh Võ Tiên Tôn, cũng có người đặc biệt tới chữa thương cho bọn họ.
Ba ngày sau, Tiểu Thú, Tiểu Mao Đoàn và Tiểu Nguyên đã vui vẻ nhảy nhót.
Lục Thần cũng đã hồi phục như bình thường.