Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Thần khẽ cau mày: "Thiết thúc, sao ngươi lại nhìn chằm chằm tiểu nha đầu nhà người ta làm gì, tội này là ngồi tù ba năm trở lên đấy!"
"Cái gì mà ở tù ba năm... Tên tiểu tử nhà ngươi nói cái gì vậy, ta chỉ đang chú ý giúp ngươi!" A Thiết trợn mắt nhìn Lục Thần một cái: "Từ nhỏ ta đã nói ngươi trưởng thành sớm, quả nhiên không sai chút nào."
"Không phải là do Thiết thúc ngài bắt đầu cái đề tài này sao? Ta chỉ đi kiểm tra linh mạch mà thôi, không nghĩ tới việc tìm nương tử. Không phải ngươi nói ta lừa một tiểu nương tử về à?"
"Ta, ta, không phải nói để ngươi chuẩn bị trước à!"
Lục Thần nhìn dáng vẻ cuống quýt của A Thiết, không nhịn được cười trộm.
"Thiết thúc, ngươi dẫn ta tới diễn võ trường làm gì vậy?" Lục Thần không trêu chọc A Thiết nữa, rốt cuộc trở lại chuyện chính.
Cuối cùng cũng bỏ qua đề tài vừa rồi, A Thiết thở phào nhẹ nhõm, lập tức trở nên nghiêm túc.
"Trước kia ngươi còn nhỏ, nên lão gia không để ngươi tiếp xúc với những kiến thức liên quan đến linh lực. Nhưng bây giờ ngươi đã sáu tuổi, cũng nên học một ít kiến thức căn bản."
"Hơn nữa, linh mạch của ngươi sẽ không mở cho tới khi khảo sát linh mạch, nhưng cũng đã có một ít manh mối."
A Thiết như thay đổi trong chớp mắt, trở thành thầy vỡ lòng của Lục Thần: "Hôm nay ta dạy một ít kiến thức trụ cột cho ngươi trước, ngươi phải chú ý nghe cho kỹ."
Lục Thần gật đầu một cái.
"Sắp tới là khảo sát linh mạch, vậy trước tiên giải thích linh mạch là gì."
"Cái gọi là linh mạch, chính là hấp thu tinh hoa thiên địa nhật nguyệt, hình thành lối đi cho linh lực ở trong người, là điều kiện quan trọng nhất trong chiến đấu sau này!"
"Chúng ta không thể trực tiếp hấp thu linh khí nguyên thủy, mà phải hấp thu linh khí đã tồn tại mấy chục ngàn năm, đã hòa hợp với vạn vật, ví dụ như rừng núi, sông ngòi, gió lốc, ngọn lửa... Linh khí tồn tại ở các hình thái khác nhau thì có những đường đi khác nhau."
"Mà linh mạch của võ giả chúng ta bị ảnh hưởng từ tự nhiên, cũng sẽ tồn tại những hình thái khác nhau."
"Vậy vì sao phải tạo thành linh mạch trước? Bởi vì có linh mạch, thì khi ngươi thu nạp linh khí, những linh khí này mới có một con đường, tiến tới hình thành linh hạch."
"Thần Nhi, thuộc tính của linh mạch có hàng ngàn loại, cho dù thuộc tính giống nhau, cường độ cũng chia thành rất nhiều cấp. Ví dụ như... Để Thiết thúc làm mẫu cho ngươi xem." Dứt lời, A Thiết lấy ra một hạt châu trong suốt.
"Đây là Thiên Nguyên bảo châu, đến lúc ngươi khảo sát, cũng sẽ khảo sát bằng Thiên Nguyên bảo châu."
A Thiết đặt tay lên hạt châu, từ dưới đáy hạt châu trong suốt nhanh chóng chạy lên bốn sợi nhỏ màu vàng, phóng mạnh về phía bàn tay của A Thiết. Nhưng vì bị hạt châu giam cầm, nên những sợi nhỏ màu vàng kia kẹt ở bên trong bảo châu.
"Thiết thúc, thế này có nghĩa là gì?" Lục Thần hỏi.
"Thứ ẩn chứa bên trong Thiên Nguyên bảo châu là Hỗn Độn linh khí, đó là linh khí lúc thế giới hình thành, bao hàm tất cả nguyên tố, cũng có thể hóa thành tất cả nguyên tố."
"Những linh khí này như một con sông, nếu ngươi vạch ra một đường rẽ trên con sông này, thì nước có chảy theo đường rẽ hay không? Đây cũng là tác dụng của linh mạch chúng ta."
"Linh mạch của ta là Thổ linh mạch tứ tinh, sau khi Hỗn Độn linh khí cảm nhận được linh mạch của ta, sẽ có một phần linh khí tụ hợp lại thành linh khí thuộc tính Thổ, chính là bốn sợi linh khí nhỏ này. Bọn chúng muốn lưu động theo linh mạch nhưng lại bị hạn chế bên trong Thiên Nguyên bảo châu, nên không thể bị ta hấp thu."
Lục Thần đột nhiên thông suốt, những sợi nhỏ kia cũng như sợi linh khí mà bản thân dùng quan linh như thực mới quan sát được!
"Lại đây Thần Nhi, tuy linh mạch của ngươi phải một tháng sau mới hoàn toàn mở ra, nhưng bây giờ cũng có một chút manh mối rồi. Để ta xem thử linh mạch của ngươi là thuộc tính gì."
Lục Thần dựa theo yêu cầu của A Thiết, đặt nhẹ tay lên Thiên Nguyên bảo châu.
Một giây, không phản ứng, hai giây, không phản ứng... Ba mươi giây, Thiên Nguyên bảo châu vẫn không nhúc nhích.
Lục Thần ngẩng đầu lên, đã thấy lông mày A Thiết nhíu lại thành một.
"Thiết thúc, có phải linh mạch của ta không có thuộc tính nguyên tố hay không?"
A Thiết đang ngẩn ra, bị Lục Thần gọi tỉnh thì ấp úng nói: "Ách... Sao có thể chứ, ha ha ha, là ta quá nóng lòng, bây giờ cho ngươi khảo sát chắc chắn vẫn còn quá sớm."
"Mà thôi, Thần Nhi, hôm nay tới đây được rồi, ham nhiều nuốt không trôi, cứ để Thiên Nguyên bảo châu ở đây, ngươi đi chơi trước đi."
Lục Thần không biết mình có cái gì để hay để chơi, nhưng cũng vui vẻ chạy đi... Bây giờ hắn vẫn không thoát khỏi tính tình trẻ con!
Chờ sau khi Lục Thần đi, A Thiết lần nữa rơi vào trầm tư.
Đến sáu tuổi, có thể không đo ra được tinh cấp chính xác của linh mạch, nhưng linh mạch chắc chắn đã mơ hồ tồn tại!
Dù cho linh mạch chưa thể thành hình, thì vẫn có thể tạo thành ảnh hưởng với Hỗn Độn linh khí, như vậy vẫn có thể kiểm tra ra thuộc tính nguyên tố.
Trên thực tế, rất nhiều người không tới sáu tuổi đã có thể đo lường ra thuộc tính nguyên tố.
Nhưng Thần Nhi hắn... Một chút thuộc tính nguyên tố cũng không có?
Lúc này, trong đầu A Thiết chỉ có một cái ý niệm duy nhất không thể nào xóa đi được... Trời sinh phế mạch!
"Không, không thể nào... Thần Nhi thông minh từ nhỏ, vượt xa người thường, hắn không thể nào... Ta đang suy nghĩ bậy bạ gì thế!" A Thiết mang tâm sự nặng nề nhặt Thiên Nguyên bảo châu lên.
Chỉ là hắn ta vừa nhặt bảo châu lên, lại đột nhiên phát hiện bảo châu châu có gì đó là lạ.
Toàn bộ bảo châu đang chấn động!
"Đây là..." A Thiết khiếp sợ đứng ở nơi đó.
Còn không chờ A Thiết kịp phản ứng, Thiên Nguyên bảo châu đã trực tiếp nổ tung trong tay hắn ta!
Trước người A Thiết hiện ra một lá chắn bằng đất chặn các mảnh vụn lại.
Đương nhiên mức độ vụ nổ này không thể đả thương A Thiết, chỉ là trong đầu A Thiết đã trở nên hỗn loạn.
"Trong Thiên Nguyên bảo châu không hiện ra bất kỳ sợi nguyên tố nào, tại sao lại tự động nổ tung?" A Thiết cũng không tài nào hiểu nổi: "Chẳng lẽ là... Thiên Nguyên bảo châu hết hạn sử dụng?"
Nhìn Lục Thần chơi đùa cùng đám anh em chú bác ở phía xa, trong lòng A Thiết tràn đầy nghi ngờ...
...