Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
"Có lẽ, dù Tư Không gia dốc hết gia sản cũng phải đào tạo đứa bé này."
Lúc này, người Lục gia bắt đầu khẩn trương.
Lão gia tử Lục gia cũng không tự chủ được đứng lên, những người khác cũng trông ngóng nhìn đứa trẻ duy nhất còn lại trên đó.
"Người kế tiếp, Lục Thần Lục gia."
Lục Thần đi tới trước Thiên Nguyên bảo châu, hắn thấy rất nhiều ánh mắt quan tâm nhìn về phía hắn.
Gia gia, mẫu thân, Từ mụ, Thiết thúc, đại bá, tam thúc, anh em chú bác của hắn...
Hắn đã trải qua rất nhiều lần kiểm tra, nhưng đây là lần đầu tiên có nhiều người nhà nhìn hắn như vậy.
Vào giờ khắc này, trong nháy mắt Lục Thần lại cảm thấy hoảng hốt.
Đây là cảm giác có người nhà sao? Giống như trời có sập xuống, cũng sẽ không cảm thấy sợ... Hắn không đầu thai đến một gia tộc đấu đá lẫn nhau, mà là một đại gia tộc hòa hợp, loại cảm giác này... Thật tốt!
"Tại sao Thần Nhi khóc?" Nguyệt Cầm lo lắng nhìn Lục Thần: "Thần Nhi, cho dù kết quả khảo sát như thế nào cũng không quan trọng!"
"Thần Nhi, cố gắng lên!" A Thiết lớn giọng hô: "Lão gia nói, cứ yên tâm dũng cảm mà khảo sát."
"Lục Thần, đừng sợ, chỉ là khảo sát, sau này ca bảo vệ ngươi!" Lục Quý quơ tay múa chân, hô lên với Lục Thần.
Lục Thần cảm động gật đầu... Đây chính là gia đình, một gia đình hoàn chỉnh, một gia đình hắn chưa từng có...
Lục Thần hít sâu một hơi, sau đó, đưa tay đặt lên Thiên Nguyên bảo châu.
Sau khi Lục Thần đưa tay đặt lên Thiên Nguyên bảo châu, mọi người lập tức yên tĩnh lại.
Một giây, hai giây, mười giây... Bên trong Thiên Nguyên bảo châu không có một sợi linh khí nào xuất hiện!
Dưới đài đã có người xì xào bàn tán: "Cái này, không lẽ là... Trời sinh phế mạch?!"
"Không thể nào, tỷ lệ xuất hiện trời sinh phế mạch là ngang ngửa với linh mạch cửu tinh, đó là chuyện hết sức hiếm thấy!"
Nhưng lời còn chưa dứt, viên bảo châu còn lớn hơn người Lục Thần bắt đầu chấn động!
Nói đúng hơn là ban đầu Thiên Nguyên bảo châu đã xuất hiện chấn động, chẳng qua biên độ rất nhỏ. Còn bây giờ, biên độ chấn động của nó đã có thể dùng mắt thường thấy được!
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, vì sao Thiên Nguyên bảo châu lại chấn động?"
"Chẳng lẽ do đứa bé kia gây ra? Nhưng một hài tử như vậy ngay cả Thiên Nguyên bảo châu cũng không nhấc nổi, đừng nói đến việc tạo ra chấn động quỷ dị như vậy!"
A Thiết đột nhiên nhớ ra chuyện gì, vội vàng gầm lên một tiếng: "Thần Nhi, tránh ra!" Dứt lời, cả người hắn ta như một mũi tên nhọn phóng về phía sân.
Lục Thần nhanh chóng quay người chạy ra sau, A Thiết ngăn ở phía trước Lục Thần, sau đó tạo ra lá chắn bằng đất đá bao bọc bốn phía xung quanh.
A Thiết vừa mới phòng ngự xong, thì đã nghe một tiếng vang thật lớn, Thiên Nguyên bảo châu trực tiếp nổ tung!
Trên khu quan sát, tất cả mọi người có mặt đều khiếp sợ đến trợn mắt há miệng!
"Đây là xảy ra chuyện gì, ai có thể nói cho ta, đây là xảy ra chuyện gì?"
"Cho dù xuất hiện mấy cái linh mạch cửu tinh, cũng không thể phá vỡ Thiên Nguyên bảo châu. Đây là Thiên Nguyên bảo châu tốt nhất!"
"Đây là Thiên Nguyên bảo châu long cấp vừa được đưa tới, không thể hết hạn sử dụng được, tại sao lại nổ tung?! Rốt cuộc linh mạch của Lục Thần là đẳng cấp gì!"
Hai tiểu nha đầu Tô Linh Nhi và Tư Không Yến nắm tay nhau, cũng hoảng sợ không thôi.
Các nàng chưa từng nghe nói có người có thể làm nổ tung Thiên Nguyên bảo châu!
"Là... Hỗn Độn linh mạch!" Đột nhiên, có người lên tiếng: "Chỉ có Hỗn Độn linh mạch mới không xuất hiện bất kì sợi linh khí nào trong Thiên Nguyên bảo châu, bởi vì Hỗn Độn linh mạch có thể dẫn động tất cả linh khí trong Thiên Nguyên bảo châu!"
"Cũng chỉ có tình huống này, mới có thể khiến cho Thiên Nguyên bảo châu nổ tung!"
"Lục Thần kia, lại là... Hỗn Độn linh mạch... vạn năm không gặp!"
Sau khi Nguyệt Cầm nghe thấy, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lập tức ngất đi.
...
Đã hai ngày Lục Thần không ra khỏi cửa chơi đùa, luôn bị giam trong phòng của mình.
Lục Thần nhàm chán ngây ngô ở trong phòng, thật ra hắn cũng không biết mình là Hỗn Độn linh mạch, bởi vì Thiết thúc cũng không nhắc tới loại linh mạch này với hắn, nhưng Thiên Nguyên bảo châu lại có thể đo lường ra được...
Quan trọng nhất là, Lục Thần càng không biết rốt cuộc Hỗn Độn linh mạch có ý nghĩa như thế nào, tại sao sau khi kiểm tra ra Hỗn Độn linh mạch, gia tộc lại giam lỏng hắn.
Buổi tối, cửa sổ giấy bị người khác chọc một phát bung ra, một bóng người bò từ ngoài cửa sổ vào.
"Lục Thần!" Lục Quý ngẩng đầu nhìn Lục Thần: "Kéo ta một cái, ta bị kẹt rồi!"
Lục Thần ngán ngẩm, đi qua kéo Lục Quý vào: "Ca, dù sao ngươi cũng đã bắt đầu tu luyện, vậy mà bò vào cửa sổ cũng bị kẹt lại?"
"Không phải do ta sợ bị người nhìn thấy sao! Haizzzz, ta qua thăm nhị thẩm rồi, nàng không sao."
Nghe thấy mẫu thân không sao, Lục Thần thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh lại tỏ ra lo lắng: "Haizzzz, ca, tại sao cả nhà lại giam ta vậy? Do ta phạm lỗi gì sao?"
Lục Quý lắc đầu: "Tam đệ, ngươi có biết Hỗn Độn linh mạch đại diện cho cái gì không?"
"Nếu biết ta còn phải hỏi ngươi sao?"
"Hỗn Độn linh mạch chính là..." Lục Quý nói lấp lửng, lại không dám nói ra hết.
"Ngươi nói nhanh lên đi!" Lục Thần vội la lên.
"Ngươi đừng nói cho người khác, là ta nói cho ngươi biết!"
"Đó là đương nhiên, ta còn có thể bán đứng ngươi sao?"
"Haizz... Ta nhìn ngươi lớn lên, lúc nhỏ ta còn thay tã cho ngươi, ta biết ngươi sẽ không bán đứng ta, chỉ là ta..." Lục Quý ấp úng, vẻ mặt u sầu không hợp với tuổi tác.
"Nếu ngươi không nói ta sẽ la lên đó!" Lục Thần uể oải nói: "Ta sẽ nói ngươi muốn mang ta chạy trốn!"
"Ầy, đừng kêu! Ta còn tưởng ngươi đã nói sẽ không bán đứng ta!" Lục Quý bịt miệng của Lục Thần: "Ta nói ta nói!"
"Tam đệ, thật ra thì... Lục gia chúng ta trên dưới đồng lòng, ít có tranh đấu. Mà ngươi tuổi còn nhỏ quá, không hiểu thế giới bên ngoài đáng sợ bao nhiêu!"
"Ngươi chẳng những là Hỗn Độn linh mạch, hơn nữa chắc còn là Hỗn Độn linh mạch cửu tinh. Ngươi phải biết, đây là linh mạch tốt nhất!"
Lục Thần không hề ngạc nhiên: "Sau đó thì sao? Đã vậy thì càng không nên giam ta lại chứ!"
"Bởi vì!" Lục Quý cắn răng nói: "Bởi vì, linh mạch có thể bị cướp!"
"Cái gì?"