Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1826 - Chương 1813: Đạo Tâm (11/15)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1813: Đạo tâm (11/15)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

Lục Quý lại gần, nhỏ giọng nói: "Không những có thể cướp, còn có thể chuyển dời!

"Hẳn Thiết thúc đã từng nói với ngươi, linh mạch thì tương đương với con sông, tương đương với sơn cốc, vào lúc linh hạch còn chưa thành hình, nếu di dời con sông hay sơn cốc sang địa phương khác, sẽ tạo thành nước lũ, gió cuốn!"

"Linh mạch của ngươi lại là độc nhất vô nhị! Mà bây giờ linh hạch của ngươi còn chưa hình thành, là thời điểm tốt nhất để dời linh mạch!"

Kế tiếp, đã không cần Lục Quý nói tiếp nữa, Lục Thần có thể đi tới Thất Trọng Thiên, những đạo lý này chẳng lẽ hắn còn không hiểu.

Nói đơn giản, thất phu vô tội, hoài bích có tội!

Nhìn Lục Thần rơi vào trầm tư, Lục Quý cũng có chút tự trách, không nên nói tin tức tàn khốc như vậy cho hắn biết.

"Haizzz, đừng lo lắng, gia gia đã liên hệ tất cả khách khứa có mặt, kêu bọn họ giữ bí mật. Nhị thúc cũng đang gấp rút chạy về."

Lục Thần thở dài một cái, hình như hắn đã chọc phải phiền toái lớn.

Sớm biết vậy thì không đi khảo sát nữa, nhiều năm qua, không có một viên khảo sát thạch nào may mắn sống sót dưới tay hắn... Hắn nên sớm dự đoán được.

Lục gia có chút thực lực ở Thiên Trạch thành, nhưng đặt ở Thiên Nguyên đại lục thì hoàn toàn không đáng nhắc tới. Mà hắn lại cố tình có được linh mạch tốt nhất toàn bộ Thiên Nguyên đại lục.

Dù cho gia gia muốn bịt miệng khách khứa, nhưng nhiều người như vậy, cái lợi che mờ con mắt, tin tức chắc chắn vẫn sẽ lộ ra.

"Ca, nếu linh mạch của ta bị đoạt thì ta sẽ như thế nào?"

Lục Quý sửng sốt một chút, người đệ đệ này có lúc nhìn thật bình thường, nhưng có lúc lại lộ ra tâm trí không hợp với người cùng lứa tuổi.

"Ca, ngươi cứ nói đi, ta không có yếu ớt như vậy đâu." Lục Thần nhìn thấu tâm tư của Lục Quý.

Lục Quý thở dài một cái: "Xác suất cực lớn... Sẽ chết..."

Lục Thần hít sâu một hơi, nếu hắn chết, bản thể sẽ không bị thương, nhưng lần vào thế giới Cổ Cảnh này cũng sẽ kết thúc.

Huống chi, tới bây giờ Lục Thần đã có chút luyến tiếc phụ mẫu và người nhà...

"Lục Thần, mọi người trong nhà vẫn đang thương lượng đối sách. Bây giờ chỉ chờ phụ thân ngươi trở về, nên ngươi cứ yên tâm chờ ở đây, muốn cái gì thì để ca đi trộm cho ngươi... Không phải, đi lấy cho ngươi!" Lục Quý nắm bả vai của Lục Thần nói.

Lục Thần nhìn Lục Quý, khẽ mỉm cười nói: "Có ca ca như ngươi thật là tốt..."

"Đồ ngốc, lại bắt đầu nói sảng rồi, chúng ta là huynh đệ, nói những thứ này làm gì!"

Lục Thần gật đầu thật mạnh, hiện tại cũng chỉ có thể chờ quyết định của gia tộc.

...

Vào nửa đêm hai ngày sau, lúc Lục Thần đang ngủ say, đột nhiên nghe được một trận huyên náo ngoài cửa.

Hắn vội vàng đứng dậy, phát hiện ngoài cửa sổ ánh lửa ngập trời, tiếng binh khí va chạm khắp nơi hòa lẫn với tiếng hét thất thanh.

Đột nhiên, cửa phòng của hắn bị người khác dùng một cước đá văng!

Một nam nhân toàn thân đều là máu, tay cầm Trảm Mã Đao, đứng ở cửa: "Thần Nhi, Thần Nhi!"

"Phụ thân!" Lục Thần hoảng sợ nhìn người đàn ông này.

"Nhanh đi theo ta!"

"Phụ thân!" Lục Thần vội la lên: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Là người Đông Phương gia của Hoàng Đô! Bây giờ không kịp giải thích, đi nhanh!"

Lục Huyền kéo Lục Thần, phá cửa xông ra.

Đột nhiên một đạo kiếm khí bằng linh lực trực tiếp bắn nhanh tới từ bên ngoài đình viện, Trảm Mã Đao trong tay Lục Huyền đưa ngang lên, định ngăn trở một kích này.

Chỉ là kiếm khí quá mạnh mẽ, Trảm Mã Đao của Lục Huyền vừa chạm vào kiếm khí, cả người hắn ta đã bị đánh bay ra ngoài, đâm xuyên qua vách tường của phòng Lục Thần!

Lục Huyền bảo vệ Lục Thần, hô hấp hơi gấp rút: "Là, là Linh Vương!"

Lão gia tử Lục gia mới chỉ là Linh Tôn nhị tinh, mà người này đã đạt tới Linh Vương, nói khoa trương một chút thì, dù chỉ có một mình hắn ta cũng đã đủ san bằng Lục gia!

"Phụ thân!" Lục Thần nhìn vết thương trên vai Lục Huyền mà giật mình, chỉ hận bản thân bây giờ không có Tiên đan trong tay.

"Thần Nhi!" Nhân lúc đối thủ chưa đuổi theo, Lục Huyền bắt lấy bả vai của Lục Thần, vội vàng nói: "Nghe ta nói, lần này Lục gia chúng ta sợ là khó thoát khỏi kiếp nạn."

"Phụ thân, bọn họ muốn linh mạch, ta có thể cho bọn họ!"

"Đứa nhỏ ngốc, ngươi quá ngây thơ, ngươi cho rằng ngươi giao linh mạch cho bọn họ, bọn họ sẽ bỏ qua cho chúng ta? Nhổ cỏ tận gốc, bọn họ sẽ không bỏ qua cho bất kỳ một người nào!"

"Mẫu thân đâu! Nàng còn đang mang thai muội muội!"

"Ta đã để nàng rời đi tránh phong ba trước rồi, chẳng qua những người khác... Thần Nhi, bây giờ ngươi không cần để ý những người khác, ngươi nghe phụ thân nói. Vừa rồi người nọ hình như không phát hiện ra ngươi, lát nữa ta sẽ liều chết ngăn cản người đó, ngươi nghĩ biện pháp chạy đi!"

"Ta biết ngươi ngày thường rất lanh lợi, ngươi nhất định có thể làm được, có đúng không?!"

"Phụ thân, ta... Ta..."

"Thần Nhi! Trả lời ta!" Vị phụ thân luôn luôn hòa ái, giận quát một tiếng, cặp mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Lục Thần.

Lục Thần trong lòng không nỡ, nhưng vẫn cắn răng nói: "Phụ thân, ta, ta nhất định sẽ sống sót..."

"Tốt, giữ lấy thanh chủy thủ này phòng thân..." Lục Huyền đau lòng sờ tóc Lục Thần, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Thần Nhi của ta đã lớn như vậy... Đáng tiếc, phụ thân không thể nhìn ngươi lấy vợ sinh con..."

"Ngươi tìm ngoại công ngươi, rồi tìm mẫu thân ngươi, sau này, các nàng đều giao cho ngươi!" Dứt lời, Lục Huyền nhét một thanh chủy thủ vào trong tay Lục Thần rồi quay người, trực tiếp từ vách tường xông ra ngoài.

Lục Thần núp trong bóng tối, cố nén đau buồn.

Quả nhiên ở một góc xa xa, có một nam nhân trung niên mặc áo dài trắng vẻ mặt dửng dưng đi ra.

Trước ngực hắn ta có đồ án hình một con kim long.

"Lục Huyền, ta đâm lên người phụ thân ngươi 200 kiếm, phụ thân ngươi đến chết cũng không chịu nói ra tung tích tiểu tử kia! Thật đúng là có chút cốt khí!"

"Còn những người huynh đệ kia của ngươi nữa, ta thật không ngờ, cái tên Lục Hiền gì đó kia, cho dù không phải nhi tử của mình, nhưng thà chết cũng không chịu nói ra tung tích của Lục Thần. Ha ha ha, ba huynh đệ các ngươi thật đúng là đồng tâm."

Lục Huyền quát lớn: "Đông Phương gia, Lục gia ta và các ngươi không thù không oán, các ngươi lại ra tay độc ác như vậy, giết huynh đệ, phụ thân ta! Các ngươi, các ngươi thật là điên rồ!"

Bình Luận (0)
Comment