Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
"Điên rồ?" Người nọ xoay tròn trường kiếm trong tay, từ từ đi vào trong sân nhà: "Lục Huyền, ngươi cũng trưởng thành rồi, tại sao vẫn còn ngây thơ như vậy?"
"Hỗn Độn linh mạch không phải là thứ Lục gia các ngươi có tư cách sở hữu, cho nên, giao Lục Thần ra, ta tha chết cho các ngươi!"
"Ngươi nằm mơ!" Lục Huyền giận quát một tiếng, tay cầm Trảm Mã Đao chém tới.
Chân của Lục Thần như bị đông cứng lại, không thể nào di chuyển.
Nhưng vẫn có một âm thanh lặp đi lặp lại nhắc nhở Lục Thần, bảo vệ tốt mẫu thân...
Ước chừng hai chiêu, trên người Lục Huyền lại có thêm hai vết thương.
"Phụ thân!" Vành mắt Lục Thần như muốn nứt ra, hai mắt rưng rưng, cố nén đau buồn, rồi nghiêng đầu, lặng lẽ nhảy ra từ cửa sổ...
Mặc dù Lục Thần động tác nhanh nhẹn, nhưng bây giờ hắn không có chút tu vi nào, cộng thêm thân thể mới sáu tuổi, dù nhìn trước nhìn sau vẫn bị một tên nam tử áo trắng bắt gặp.
Người nọ nhíu mày nhìn Lục Thần một chút, hơi nheo mắt lại, nam hài tầm sáu tuổi, hình như trong Lục gia chỉ có một!
"Lục Thần! Ha ha ha ha, con đường thăng quan tiến chức của lão tử đã đến! Tới, tiểu tử kia, đừng chạy, ta dẫn ngươi tới một địa phương an toàn."
Đúng vào lúc này, một bóng người đột nhiên từ chỗ tối xông ra, chắn trước mặt Lục Thần.
"Ca..."
Đối phương phản ứng cũng nhanh, thấy có người xông ra, trực tiếp đâm một kiếm tới.
Lục Quý cũng chỉ là một thiếu niên mười hai tuổi, tu luyện mới được hai năm, thực lực chỉ vừa đạt tới Linh Sĩ!
Cho dù cấp bậc của tên áo trắng này không cao, nhưng chắc chắn Lục Quý không phải là đối thủ của đối phương.
Nhưng điều khiến đối thủ bất ngờ là, Lục Quý vốn không muốn né tránh, trực tiếp dùng thân thể ngăn cản một kiếm này. Không chỉ vậy, sau khi trúng kiếm, hắn ta không tiếc để cho trường kiếm xuyên thủng thân thể mình, cả người xông về phía tên áo trắng, dùng hai thanh chủy thủ hung hăng đâm trúng huyệt thái dương của người nọ!
"Thằng nhãi con nhà ngươi... Thật, thật là độc ác..." Tên áo trắng bị Lục Quý đánh chết như vậy!
Lục Thần khóc kéo Lục Quý tới bên góc tường, dùng tay nhỏ bé chặn vết thương của hắn ta: "Ca..."
Lục Quý thở hổn hển, vô lực nhìn về phía Lục Thần: "Lục Thần, đừng khóc, nam nhi Lục gia chúng ta, sẽ không rơi lệ ở trước mặt địch nhân."
"Ca... Ngươi, ngươi không được chết... Ta, ta nghĩ biện pháp cứu ngươi, ta có biện pháp, ta, ta chắc chắn có biện pháp!"
"Tiểu Lục..." Lục Thần khóc gào cái tên này, đáng tiếc trước kia Tiểu Lục sẽ luôn xuất hiện ngay lập tức, lúc này lại không thể xuất hiện.
"Ngươi nhìn ngươi đi, còn nói những lời hoang đường, Tiểu Lục cái gì, ta đâu còn nhỏ nữa đâu..." Lục Quý miễn cưỡng nặn ra nụ cười: "Tam đệ, mạng ngươi quý giá hơn ta, ngươi có Hỗn Độn linh mạch cửu tinh!"
"Ta đến đỉnh cũng chỉ là một Tiên Tôn, mà ngươi, ngươi không có giới hạn... Cho nên, ca muốn cầu ngươi một chuyện."
"Ca, ngươi, ngươi nói..."
"Chăm chỉ tu luyện, cho dù có khổ thế nào, mệt mỏi thế nào cũng không được từ bỏ, cho đến một ngày ngươi đủ mạnh, giúp gia gia, giúp phụ thân ta, mẫu thân ta..." Lục Quý vừa nói vừa khóc: "Giúp Lục gia... Báo thù!"
"Đồng ý với ta... Nếu không, ta chết không nhắm mắt!"
"Ca, ta đồng ý với ngươi!" Lục Thần nước mắt như mưa, ôm chặt Lục Quý.
"Haizz, tốt quá rồi... Ha ha ha, tam đệ, ca không thể trộm đồ ăn cho ngươi... Mới thế đã có chút lạnh... Lão tam, đừng để ý ta, chạy nhanh..."
Lục Thần dù có nhẫn nại như thế nào đi nữa, nhưng lúc này nước mắt vẫn cứ không nhịn được chảy xuống.
Cuộc sống vốn hạnh phúc, cứ như vậy, đột nhiên... Tan thành mây khói...
"Ca, ta thề, thù của các ngươi, ta muốn Đông Phương gia trả lại gấp ngàn lần, gấp vạn lần!" Lục Thần trợn tròn con mắt ngấn lệ, cởi quần áo của mình, trùm lên người Lục Quý.
Sau đó quay người, nhanh chóng lẻn vào bóng tối
Gió đêm thổi qua như băng lạnh thấu xương.
Lục Thần liên tục tự nhủ, đây không phải là thế giới của hắn, hắn vốn không thuộc về nơi này.
Luân hồi trong thế giới Cổ Cảnh, sẽ là một lần đảo lộn nhất với đạo tâm! Thậm chí hắncó thể trực tiếp tự sát, rời khỏi cái thế giới này!
Nhưng an ủi như vậy cũng không khiến hắn dễ chịu hơn chút nào.
Hắn quả thực không thuộc về nơi này, nhưng những năm này gia gia, phụ thân, thúc bá, Từ mụ, Thiết thúc, Lục Quý đều rất quan tâm chăm sóc hắn, đã để hắn rõ ràng cảm nhận được, nơi này cũng là nhà của hắn.
Đây cũng là nơi hắn thuộc về!
Phụ thân liều chết bảo hộ hắn chạy, Lục Quý ca lấy mạng đổi mạng cứu hắn.
Ánh lửa trong Lục gia như là lửa giận trong lòng Lục Thần, hừng hực cháy, càng cháy càng lớn!
Sau lưng còn có truy binh, Lục Thần bước nhanh hơn.
Một bóng đen nhanh chóng lướt qua, trực tiếp ôm lấy Lục Thần, trốn vào rừng cây bên đường.
Lục Thần ngẩng đầu nhìn lên, người này chính là Thiết thúc.
"Suỵt, đừng có lên tiếng!" Thiết thúc trợn to ánh mắt màu đỏ, bởi vì khẩn trương quá mức, ngay cả khí lực trên tay hắn ta cũng trở nên lớn hơn!
Cũng may truy binh không phát hiện ra bọn họ, chờ sau khi truy binh đi xa, Thiết thúc cõng Lục Thần lên chạy như điên về phía ngoại ô.
"Thiết thúc, phụ thân ta đâu?"
"Lão gia hắn đã..."
Hai mắt Lục Thần trợn tròn, phụ thân đã gặp bất trắc!
"Tên Linh Vương đó là ai?"
"Đông Phương Bạch của Đông Phương gia, Linh Vương tam tinh!" A Thiết cắn răng nói, dường như cũng muốn bản thân phải nhớ kĩ cái tên này.
Nhưng suy nghĩ một chút, A Thiết lại nói: "Thần Nhi, bây giờ không phải là thời điểm nói chuyện này, chúng ta phải nhanh chóng tìm được mẫu thân ngươi trước, bên nàng chắc chắn cũng không an toàn."
Lục Thần gật đầu, chỉ là lúc bắt lấy bả vai của Thiết thúc, đột nhiên phát hiện y phục của hắn ta đã ướt đẫm.
Bóng đêm quá nồng, nhưng mùi máu còn nồng hơn!
Bản thân Lục Thần không hề bị thương, vậy máu này chỉ sợ là... Của Thiết thúc!
"Thiết thúc, ngươi bị thương!"
Giọng nói của A Thiết bắt đầu trở nên hơi đứt quãng: "Ta, ta phải mang ngươi cùng phu nhân rời đi... Ta, ta không thể ngừng lại..."
Nửa giờ sau, A Thiết cõng Lục Thần đi tới một nông trại gần bờ hồ, hắn ta núp trong bóng tối tra xét một lượt, thấy không gì có khác thường, thì thả Lục Thần xuống: "Thần Nhi, ngươi chờ ta ở đây! Còn nữa, chuyện trong nhà không được nói chi tiết cho mẫu thân ngươi, nhất là về lão gia... Mẫu thân ngươi đang mang thai!"