Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Tần Công thở dài một cái, thấy Nguyệt Cầm nháy mắt với ông, thì dỗ Uyển Nhi đi chỗ khác.
Trên bàn chỉ còn ba người Nguyệt Cầm, A Thiết và Lục Thần.
"Thần Nhi, bây giờ ngươi không thể đi!" A Thiết nói: "Nếu linh mạch của ngươi bại lộ lần nữa, cho dù Đông Phương gia không tìm chúng ta, cũng có nhà khác tìm chúng ta, đến lúc đó chúng ta sẽ không có chỗ nào để đi."
Nguyệt Cầm lại không trực tiếp phản bác Lục Thần, nàng hơi nheo mắt lại: "Thiết ca, ngươi có thể để mẹ con chúng ta nói một chút không?"
"Nhưng... Nhưng phu nhân, ngươi..."
"Ta có chừng mực."
A Thiết gật đầu một cái, hắn ta cũng không lo phu nhân lỗ mãng.
Sau khi A Thiết đi, Nguyệt Cầm đột nhiên lên tiếng: "Người ta nói, không ai hiểu con bằng mẹ, Thần Nhi, tuy người khác hay nói đôi khi ngươi sẽ nói những lời hơi ly kỳ cổ quái, nhưng nương biết, ngươi tỉnh táo hơn bất kỳ ai khác!"
Lục Thần hít sâu một hơi, tình cảm của hắn với nữ nhân trước mắt lại gần gũi thân mật hơn cả mẫu thân trong thực tế.
Trong hiện thực, nếu không phải có tấm ảnh gia đình, trải qua mấy chục năm nay, thậm chí hắn đã không nhớ rõ hình dáng của mẫu thân. Nhưng trong mười mấy năm qua, mẫu thân này luôn chăm sóc hắn.
Giả tưởng cũng tốt, ảo cảnh cũng được, ở trong lòng Lục Thần cảm thấy rất may mắn khi có một mẫu thân như vậy.
"Mẫu thân, có một số việc ta không thể nói cho ngươi biết, nhưng ngươi nói không sai, ta rất tỉnh táo!"
Nguyệt Cầm hơi gật đầu một cái: "Cho nên, ngươi có biện pháp tránh khảo sát khi nhập viện!"
Lục Thần gật đầu một cái.
Nguyệt Cầm hít sâu một hơi: "Được, mẫu thân ủng hộ ngươi! Nhớ rõ một mình ra khỏi nhà, vạn sự nhớ... Cẩn thận..." Nói xong, Nguyệt Cầm đã không nhịn được bật khóc.
Lục Thần đi tới bên cạnh Nguyệt Cầm, trốn vào trong lòng Nguyệt Cầm, vành mắt đỏ hoe nói: "Mẫu thân, đời này có thể làm con của người và phụ thân, Thần Nhi đã không còn gì hối tiếc!"
"Cho hài nhi mười năm!"
"Mười năm sau, hài nhi nhất định huyết tẩy Đông Phương gia!"
Ngày thứ hai, người một nhà tiễn Lục Thần đến cửa thôn.
Trong balo của Lục Thần không có Tiên đan, không có trang bị, chỉ có hai bộ quần áo và hai đế giày làm bằng vải mà mẫu thân đã khâu vá cả đêm.
"Thần Nhi." A Thiết là một đại nam nhân, nhưng hốc mắt cũng đã ướt át: "Nhất định phải cẩn thận, linh mạch của ngươi không thể bại lộ!"
A Thiết nhìn Lục Thần lớn lên từ nhỏ, đã coi Lục Thần là người nhà mình, trong đó đã không còn quan hệ chủ tớ nữa.
Lục Thần khẽ mỉm cười: "Thiết thúc, ngươi yên tâm, ta đều hiểu. Thiết thúc, giúp ta chăm sóc kỹ mẫu thân, Uyển Nhi và ngoại công!"
"A Thiết ta thề sẽ bảo vệ!"
Lục Thần gật đầu một cái: "Đa tạ Thiết thúc..."
Sau đó Lục Thần đi tới trước mặt Uyển Nhi, ngồi xuống sờ khuôn mặt Uyển Nhi.
Ở hiện thực hắn có Lục Di, mà ở chỗ này, hắn lại thêm một muội muội là Lục Uyển Nhi, nhiều thêm một phần thân tình.
"Ca, mẫu thân bảo hôm nay Uyển Nhi không được khóc." Dáng vẻ nín không khóc của tiểu nha đầu, khiến trong lòng Lục Thần đau đớn một trận.
Hắn ôm lấy Uyển Nhi: "Uyển Nhi, sau này ca không ở nhà, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, biết không?"
"Uyển Nhi biết." Uyển Nhi ôm lấy cổ Lục Thần, cuối cùng vẫn không nhịn được khóc òa lên.
Nguyệt Cầm muốn kéo Uyển Nhi ra, nhưng Uyển Nhi lại ôm chặt Lục Thần, nói sao cũng không chịu buông tay.
"Ca, ngươi từng nói sẽ vĩnh viễn bảo vệ Uyển Nhi... Ta không muốn ca đi!"
Nguyệt Cầm không dám rơi lệ, cưỡng ép kéo Uyển Nhi ra, nói với Lục Thần: "Đi nhanh đi, nếu không thì không dỗ được Uyển Nhi."
Đôi mắt Lục Thần rưng rưng, tim như bị đao cắt: "Mẫu thân, ngoại công, Thiết thúc bảo trọng!" Dứt lời, Lục Thần mạnh mẽ quay người, bước nhanh rời khỏi thôn.
Đi đến rất xa, cuối cùng tiếng khóc của Lục Uyển Nhi đã nhỏ lại, nhưng nước mắt của Lục Thần lại không nhịn được mà rơi.
Hắn quay đầu nhìn về phía thôn, nắm chặt nắm đấm: "Mười năm! Mười năm sau, ta muốn Đông Phương gia trả giá gấp vạn lần!"
...
Hôm nay ở Tây Thánh Linh Viện đang tiến hành khảo sát đệ tử mới nhập môn, tất cả đệ tử đều phải thông qua Thiên Nguyên bảo châu khảo sát linh mạch của mình.
Lục Thần nhìn thoáng qua khu đệ tử đang xếp hàng khảo sát, người tụ tập nơi đó rất đông và ồn ào, có lẽ xuất hiện linh mạch cao cấp nào đó.
Nhưng những thứ này không liên quan gì tới hắn cả, hắn bước nhanh vào linh viện từ cửa hông, chạy thẳng tới nhà bếp của linh viện.
Bởi vì bây giờ Lục Thần không thể sử dụng bất kỳ phụ trợ nào từ bên ngoài, Cửu Thiên Hằng Tinh không thể điều chỉnh lực lượng nguyên tố giúp hắn, cho nên hắn không thể che giấu Hỗn Độn linh mạch của mình.
Do đó, Lục Thần không thể đi tham gia khảo sát, muốn lẻn vào linh viện, chỉ có thể đi một con đường khác.
Nhà bếp của Tây Thánh Linh Viện rất lớn, tự thành một viện.
Lục Thần đi tới gian phòng phía tây, cửa không đóng, một tên quản sự đang ngồi ở chỗ này ghi chép sổ sách.
"Trần gia gia." Lục Thần gõ cửa một cái, hô to.
Người này là chưởng sự Trần Tứ của Tây Thánh Linh Viện, hắn ta ngẩng đầu thấy là Lục Thần, lập tức dừng chuyện đang làm lại, đi tới: "Ha ha, Tiểu Thần ngươi tới rồi, lại đây ngồi, đoạn đường này mệt không, ngồi nghỉ một chút, ta rót cho ngươi ly nước."
"Trần gia gia, ta không mệt, ngài phân phó ta làm việc là được rồi." Lục Thần cười nói.
Trần Tứ kéo Lục Thần: "Ơ kìa, cứ bình tĩnh trước đã, đúng lúc ta có một việc phải nói với ngươi."
"Chuyện là như thế này, mấy ngày trước lão bản phân phó ta làm quản sự ở Mễ trang, về sau, có lẽ ta không thể nhúng tay vào chuyện ở phòng bếp này được nữa."
Lục Thần suy nghĩ một chút, nói: "Mễ trang là sinh ý đứng đắn của Tây Thánh Linh Viện, đây là lên chức đó Trần gia gia, chúc mừng Trần gia gia."
Trần Tứ cười nói, "Haizzz, cái gì lên chức không lên chức, ta đã lớn tuổi, chỉ hy vọng ở nhà bếp này... Haizzz, không nói những chuyện này nữa. Tên tiểu tử nhà ngươi, lúc ở chợ ta đã nhìn ra ngươi thật sự thông minh, lại có lòng chia sẻ giúp đỡ gia đình, nên ta muốn chờ ngươi tới rồi ta mới đi."
Lục Thần vội vàng đứng lên: "Đa tạ Trần gia gia!"
"Ngươi và ta biết nhau hơn hai năm, coi như huynh đệ kết nghĩa, ta vẫn có thể giúp chút chuyện nhỏ này."