Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
"À, sau này quản sự mới của nhà bếp đến, bất kể là ai đi nữa ta đều tin chắc rằng ngươi sẽ được coi trọng." Trần Tứ cười nói: "Vậy nên, buổi chiều ta mới đi, lúc này còn có chút thời gian, ta dẫn ngươi đi xem chỗ ở của ngươi trước, sau khi sắp xếp xong ta lại dẫn ngươi đi làm quen nhà bếp, phòng ăn của Tây Thánh Linh Viện chúng ta."
"Vậy làm phiền Trần gia gia."
Trần Tứ dẫn Lục Thần thăm quan nhà bếp của Tây Thánh Linh Viện một vòng.
Chỗ ở của Lục Thần là một gian phòng lớn thông với nhau, mười mấy người một căn phòng, hoàn cảnh như vậy không thể sánh bằng Tiên Linh Động Thiên, nhưng Lục Thần cũng quen rồi.
Dù sao lúc trước hắn cũng từng sống hơn nửa năm ở Lưu Vong thành, chỗ ở của nơi đó còn hỗn loạn hơn nơi này rất nhiều.
Nhìn ra được Trần Tứ rất thích Lục Thần, còn dẫn Lục Thần đi chủ viện của Tây Thánh Linh Viện lượn một vòng.
Tây Thánh Linh Viện là học viện lớn nhất trong mấy huyện thành quanh đây, nhưng trong mắt Lục Thần, Tây Thánh Linh Viện còn chưa đủ lớn, diện tích vẫn chưa bằng một phần trăm của Thần Ma Thánh Viện, đệ tử cũng không tới một ngàn người.
Vòng vo một hồi, Lục Thần cũng đã nhận biết đại khái hoàn cảnh của nơi này.
"Tiểu Thần này, tuy nói chúng ta là người làm của Tây Thánh Linh Viện, nhưng cũng là một phần tử của Tây Thánh Linh Viện. Linh viện của chúng ta cũng rất nổi danh trong bảy tám thị trấn quanh đây." Trần Tứ rất tự hào nói: "Ngươi biết không, đệ tử của học viện, yêu cầu thấp nhất cũng phải đạt linh mạch tam tinh!"
"Linh mạch tam tinh, sau này đều là đại nhân vật có hy vọng trở thành Linh Sư! Đây vẫn chỉ là yêu cầu thấp nhất, ngươi suy nghĩ một chút là biết Tây Thánh Linh Viện của chúng ta mạnh cỡ nào."
"Nói tới việc này, ngươi nhất định phải chú ý, không được phép chống đối học viện, biết chưa?"
Lục Thần gật đầu: "Dạ, Trần gia gia, ta nhớ rồi. Trần gia gia, ngài rất chiếu cố Tiểu Thần, việc này Lục Thần khắc ghi trong tim, tương lai tất sẽ báo đáp!"
"Nói cái gì mà báo đáp với không báo đáp, trước kia ta cũng là con nhà nghèo đi ra ngoài, lúc thấy ngươi, ta lại nhớ đến mình khi còn bé... Được rồi, ta cũng nên đi. Cố lên, lương tháng của Tây Thánh Linh Viện cao hơn bên ngoài không ít đâu."
Sau khi tạm biệt Trần Tứ xong, Lục Thần quay trở về nhà bếp.
Hắn cũng không có quần áo gì cần sắp xếp, sau khi vội vã thu dọn xong, thì đi phòng chứa củi hỗ trợ bổ củi.
Trong Lục Thần bận rộn, bên cạnh có mấy nam nhân lạnh lùng nhìn hắn, lớn tiếng bàn luận.
"Tiểu tử này chính là người do Trần chưởng sự đưa vào?"
"Còn không phải sao, mới vừa rồi Trần chưởng sự còn đích thân dẫn hắn đi thăm quan học viện, ta cũng không đãi ngộ này đâu."
"Người nhà hay sao?"
"Không phải, nghe nói là quen biết thằng nhóc ở chợ, thật không biết sao lại nịnh hót được Trần chưởng sự."
"Không có chuyện gì, không phải Trần chưởng sự đã rời đi rồi sao, biết chưởng sự mới tới là ai không? Là Đinh Hổ, là tên bị Trần chưởng sự đánh nhiều lần xong đuổi khỏi nhà bếp ngày trước! Hắc hắc, còn muốn đi cửa sau, sắp tới tiểu tử này ăn khổ rồi!"
Bọn họ nói chuyện phiếm cũng không kiêng dè Lục Thần, trực tiếp nói ngay trước mặt Lục Thần.
Lục Thần cũng không ngừng tay, tiếp tục bổ củi...
Buổi chiều, quả nhiên có chưởng sự mới tới, chính là Đinh Hổ mà đám người kia nhắc tới.
Đinh Hổ gặp tất cả người làm trong nhà bếp, chỉ không gọi Lục Thần qua gặp!
Bận rộn một ngày, buổi tối Lục Thần trở lại phòng ngủ, phát hiện đệm của mình bị người ta ném xuống đất, giường thì bị đạp hỏng hoàn toàn.
"Này, tiểu tử, nơi này vốn rất đông, một mình ngươi mới tới, đừng ngủ trên giường nữa, ngủ dưới đất đi." Một tên đại hán lạnh lùng nhìn Lục Thần.
Lục Thần hơi nheo mắt lại, hít sâu một hơi, khom người nhặt chăn nệm dưới đất lên...
"Ngươi làm gì vậy?" Một gã gầy gò khác nhìn Lục Thần.
"Ta đi tắm một chút."
"Đã trễ thế này, ngươi còn cho chúng ta ngủ hay không!" Người nọ đoạt lấy chăn nệm của Lục Thần, trực tiếp ném ra ngoài cửa, "Loại người đi cửa sau như ngươi, sau này không cho phép bước qua cái cửa này, lão tử thấy là phiền!"
Lục Thần cũng không nói gì nhiều, mở hộc tủ của mình, lấy quần áo mẫu thân cho hắn ra, rời khỏi phòng ngủ.
"Thằng nhãi này, còn rất có khí phách, hừ, sau này từ từ xử hắn!"
Phía sau phòng ngủ là một mảnh rừng trúc, rừng rất sâu, Lục Thần đi sâu vào trong đó, thẳng đến khi vào sâu trong rừng trúc.
Hắn tìm một nơi có đá bằng phẳng, đặt quần áo ở bên người.
Lục Thần ngồi xếp bằng một mình dưới ánh trăng.
Vô ngã! linh khí nhập vi!
Vận hành, Thần Ma Hỗn Nguyên tâm pháp!
Với cấp độ linh lực bây giờ của Lục Thần, ngay cả Thần Ma Cộng Sinh cũng không thể phát động, tuy nhiên để dùng Thần Ma Hỗn Nguyên tâm pháp thì đủ rồi!
Từng tia linh khí xung quanh tụ lại chỗ Lục Thần, xuyên thấu qua lỗ chân lông đi vào bên trong cơ thể.
Phương pháp tu luyện của thế giới này hơi khác biệt so với Cửu Thiên, bây giờ Lục Thần vẫn chưa có linh hạch, mà tác dụng chủ yếu của những sợi linh khí này là để cường hóa linh mạch.
Giống như muốn xây một tòa nhà chọc trời thì phải có nền móng tốt!
Linh mạch phụ thuộc vào kinh mạch, mà kinh nghiệm chiến đấu của Lục Thần vô cùng phong phú, linh khí nhập vi cũng đạt tới cảnh giới vận linh tùy tâm, nên hắn cực kỳ quen thuộc với kinh mạch của mình.
Có trụ cột như vậy, tu luyện đương nhiên là chuyện làm ít công to.
Sau một giờ tu luyện, Lục Thần mở mắt ra, khẽ cau mày: "Tại sao linh mạch của ta lại khó tu luyện đến vậy?"
Dùng Thần Ma Hỗn Nguyên tâm pháp để tu luyện, lại không thấy có gì biến hóa rõ ràng trong suốt một giờ.
Có lẽ điều này liên quan đến Hỗn Độn linh mạch của hắn.
"Kệ đi, nếu đã tới thế giới này thì phải đặt cơ sở vững chắc cho linh mạch, mài đao không tốn công đốn củi, tạm thời không vội vàng tạo linh hạch."
Xung quanh truyền tới một ít âm thanh của dã thú, Lục Thần suy nghĩ một chút, tạm thời không tiến vào trạng thái vô ngã. Cường độ thân thể hiện giờ của hắn mạnh hơn bạn cùng lứa rất nhiều, nhưng vẫn chỉ là hài tử mười tuổi không thể so với dã thú.
Dù tu luyện chậm một chút, nhưng an toàn là trên hết.