Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1831 - Chương 1818: Nấu Ăn

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1818: Nấu ăn

Phụ trách: Vô Tà Team

Một đêm tu luyện, sáng sớm ngày thứ hai Lục Thần trở lại nhà bếp làm việc.

Một lúc sau, những người khác của nhà bếp cũng đến bắt đầu làm việc.

Mấy người thấy Lục Thần đã bổ xong một chồng củi lớn, một tên to cao trực tiếp đẩy Lục Thần một cái, giành lấy búa, giả vờ như hắn ta đang bổ củi.

Không lâu sau, phía trước có một nam nhân mặc trường bào màu xám trắng, nhìn Lục Thần nằm trên đất, lại nhìn tên to cao đang bổ củi, khẽ cười một tiếng: "Lưu Dũng chăm chỉ làm việc từ rất sớm, mà Lục Thần ngươi, mọi người đều đã bắt đầu làm việc, ngươi vẫn còn nằm ngây ngô ở đó, chắc ngươi chưa tỉnh ngủ hả!"

"Tây Thánh Linh Viện không nuôi người rảnh rỗi, Đinh Hổ ta luôn thưởng phạt phân minh!"

"Lưu Dũng lương tháng này thêm 10 phiến đồng diệp, Lục Thần, trừ 10 phiến! Nếu còn có lần sau, phạt nặng!"

Lúc đi qua người Lục Thần, Đinh Hổ nhìn Lục Thần một cái, cười lạnh nói: "Trần Tứ nói với ngươi là lão đi Mễ trang hả? Hừ hừ, chẳng lẽ ngươi không biết, lão sắp đi rồi!"

Lục Thần sửng sốt một chút, hỏi: "Tại sao!"

"Bởi vì lão không sống được mấy năm nữa, lại không có con cái! Chẳng lẽ còn muốn Tây Thánh Linh Viện lo hậu sự cho lão?"

Dứt lời, Đinh Hổ phất tay áo bỏ đi.

Lục Thần hơi nheo mắt lại, Trần gia gia bị bệnh...

...

Làm ở nhà bếp ba tháng, ba tháng này Đinh Hổ càng lúc càng quá đáng, chẳng những tùy ý khấu trừ lương của Lục Thần, hơn nữa còn luôn tìm cơ hội, nghĩ đủ mọi cách trừng phạt Lục Thần.

Chạng vạng tối, bên phía nhà bếp truyền tới tiếng quất roi dứt khoát.

"Ai cho ngươi lười biếng!"

Ba!

"Ai cho ngươi lười biếng!"

Ba!

Lục Thần bị trói trên kệ trúc, Đinh Hổ hung hăng quất roi, mỗi một roi đánh xong, lại nhúng vào trong thùng nước muối, đánh đến nỗi sau lưng của Lục Thần máu thịt be bét!

"Ngươi có nhận sai không?!" Đinh Hổ rống giận!

Lục Thần cắn chặt hàm răng, không nói tiếng nào!

"Xương cốt cũng cứng đấy, ta thật sự muốn xem thử là xương của ngươi cứng hay là roi lão tử cứng!"

Ba ba ba, liên tiếp ba roi, sau lưng của Lục Thần lại thêm mấy vết thương nhìn mà giật mình.

Một tên tạp dịch không nhìn nổi nữa, kéo Đinh Hổ: "Chưởng sự, hắn vẫn còn nhỏ, lại đánh... Ta sợ sẽ xảy ra án mạng, không dễ giải thích với bên học viện đâu."

Đinh Hổ giận đến trợn tròn đôi mắt, nhưng thủ hạ nói cũng có lý, cái cớ hắn ta tìm vốn không thích hợp, nếu đánh chết, quả thực có chút phiền toái.

Dương Dũng cũng nói: "Lão đại, dù sao sau này vẫn còn cơ hội, từ từ chơi không phải càng tốt hơn sao?"

Lúc này Đinh Hổ mới gật đầu một cái: "Thả hắn, ngày mai tiếp tục làm việc!"

Trở lại phòng mình, Đinh Hổ ngồi trên ghế: "Dương Dũng, xoa bóp cánh tay giúp ta, mẹ nó, đánh đến tay lão tử cũng nhức!"

"Tên Lục Thần này, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"

Dương Dũng cũng cau mày: "Lão đại, người này tính tình kiên cường, ta chưa từng thấy người nào ngoan cố như vậy. Có đôi khi ta cũng phải tự hỏi, tiểu tử này thật sự chỉ mới mười tuổi thôi sao?"

"Có lẽ đầu không được bình thường." Đinh Hổ nói.

"Vậy, có muốn đuổi hắn đi không?" Dương Dũng nói.

Đinh Hổ suy tư chốc lát, nói: "Không được, mười ngày sau, học viện sẽ tổ chức luận võ giữa các đệ tử, đến lúc đó khách khứa của học viện khác đến không dưới mấy trăm người, viện trưởng đặc biệt giao phó, nhà bếp chúng ta quyết không thể xảy ra chuyện rắc rối."

"Bây giờ người làm đã không đủ, tiểu tử kia lại cắm đầu làm việc cả ngày, trước giữ lại, vừa vặn bổ sung."

"Khoảng thời gian này, tạm tha cho hắn, chờ sau này từ từ xử hắn!"

Dương Dũng cười hắc hắc: "Coi như là được một tên ngốc làm công miễn phí, ha ha ha."

Đêm khuya, Lục Thần đi vào trong rừng như mọi ngày.

Xung quanh khối đá kia đã dựng lên một túp lều đơn sơ.

Lục Thần đã ở chỗ này ba tháng, nói thế nào cũng phải có một chỗ ở đàng hoàng cho mình.

Lục Thần chữa trị đơn giản vết thương sau lưng một lúc, ngồi ở trên tảng đá nhìn trăng sáng trên trời.

"Không biết mẫu thân và Uyển Nhi thế nào rồi."

Đó là hai người là hắn không yên tâm nhất.

Đáng tiếc bây giờ hắn không thể về nhà, tu luyện vẫn quan trọng hơn.

"Thiết thúc nói linh mạch càng vững chắc, tương lai lúc vận dụng linh lực càng không cần cố kỵ, uy lực chiêu thức dù to lớn cũng sẽ không có nỗi lo về sau."

"Tuy linh mạch của ta đã vững chắc hơn nhiều so với ba tháng trước, nhưng ta cảm giác còn có thể mạnh lên nữa, vậy hai năm này ta sẽ chỉ chuyên tâm củng cố linh mạch!"

"Chẳng qua không biết lúc nào mới có cơ hội đi vào học viện học trộm một ít công pháp, cấp bậc của cái thế giới này khác với Cửu Thiên, biết đâu công pháp nơi này có thể dẫn dắt ta đến những thứ khác."

Lục Thần vẫn không quên lời của Cô Ảnh, trong thế giới Cổ Cảnh, thu hoạch quan trọng nhất không phải tăng lên cấp bậc, mà là ý cảnh, lĩnh ngộ với công pháp!

"Nếu có thể hiểu thấu đáo thương ý, thì ta có thể tu luyện tầng thứ tư của Diệt Thần Thương..."

Nghĩ tới đây, Lục Thần lại bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện.

Một lần luyện này, lại là một đêm.

Lục Thần cũng dần quen với loại này cuộc sống, ban ngày làm việc cộng thêm bị mắng bị đánh, buổi tối tu luyện, mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi một hai giờ.

Chẳng qua là, cũng không biết tại sao sau ngày Lục Thần bị đánh đến giờ, Đinh Hổ lại không sai người tìm hắn gây sự nữa, Lục Thần cảm thấy hơi không quen.

Dĩ nhiên, Lục Thần cũng không để những chuyện này ở trong lòng, bọn họ không tìm hắn gây sự là tốt nhất, hắn cứ làm tốt chuyện của mình là được.

Cho đến mười mấy ngày sau, có một nhóm khách lớn đến Tây Thánh Linh Viện, nghe nói lần này đến còn nhiều hơn dự tính, cho nên cả nhà bếp đều bận rộn không thể ngừng nghỉ tay chân.

Lục Thần hừ lạnh một tiếng, cần phải cung cấp bữa ăn cho Tây Thánh Linh Viện và các khách khứa, ba bữa ăn chính, hai bữa ăn nhẹ, đến Đinh Hổ cũng bận rộn đến tối mặt, bảo sao hắn ta không đi gây sự với hắn nữa.

Nhưng càng lo lắng, càng dễ xảy ra chuyện.

Lúc chuẩn bị bữa ăn tối, một tên đầu bếp vội vàng chuẩn bị thức ăn không cẩn thận cắt đứt ngón tay mình, lập tức khiến trái tim Đinh Hổ như muốn nhảy ra ngoài.

"Ngươi, tại sao ngươi không thể cẩn thận một chút!"

Bình Luận (0)
Comment