Phụ trách: Vô Tà Team
Đinh Hổ phẫn nộ quát tên đầu bếp kia: "Ta mặc kệ ngươi đứt tay hay gãy chân, ngươi phải làm xong món này cho ta!"
Phụ bếp của tên đầu bếp cũng là một hài tử mười mấy tuổi, nó không nhịn được nói: "Chưởng sự, sư phụ ta bị thương ở lúc rút xương, trong máu và thịt của con Hắc Sơn Nham Mãng kia đều có kịch độc, phải chữa trị kịp thời nếu không sẽ xảy ra án mạng! Bây giờ cả cánh tay trái của hắn đều không cử động được, cho dù là ngươi bắt hắn nấu, hắn cũng không thể cầm muôi được."
Đinh Hổ giận đến cắn răng nghiến lợi, người chạy việc thì không thiếu, hết lần này đến lần khác thiếu người nấu.
"Ngươi là phụ bếp của lão Hoàng, sao ngươi không lọc xương mà lại để hắn lọc? Ngươi làm ăn kiểu gì thế hả?"
"Chưởng sự, con Hắc Sơn Nham Mãng kia không phải thứ tiểu nhân có thể lọc xương..."
"Vậy ta cần ngươi làm gì? Người đâu, lôi ra ngoài đánh cho ta!"
Đúng vào lúc này, trong đám người đột nhiên có người quát lớn một tiếng, "Dừng tay!"
Sau đó, một bóng người nhỏ gầy xuyên qua đám người.
Thấy người này, Đinh Hổ nhíu mày: "Lục Thần? Mấy ngày nay tiểu tử ngươi không bị đánh, có phải lại ngứa da hay không?"
Lục Thần lạnh nhạt nhìn Đinh Hổ: "Bây giờ ngươi thiếu một đầu bếp, ta có thể làm. Nhưng ta có một điều kiện, ta muốn thiếu niên này làm phụ bếp cho ta!"
Đinh Hổ hơi nheo mắt lai: "Ngươi? Ngươi có thể đứng bếp sao?"
"Có thể! Nếu ta làm không tốt, mặc cho ngươi xử phạt!" Lục Thần thản nhiên nói.
"Được! Lục Thần, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi có bất kỳ sơ suất nào, ta lột da ngươi!" Đinh Hổ đã không có đường lui, chỉ có thể uy hiếp Lục Thần như vậy.
Lục Thần khẽ mỉm cười, trong ánh mắt chợt lóe lên sát ý.
Đám người Đinh Hổ còn có những chuyện khác phải làm, Lục Thần đi tới trước mặt thiếu niên kia: "Ngươi tên là gì, theo lão Hoàng bao nhiêu năm?"
"Ta, ta tên là Nghiêm Trụ, theo sư phụ được ba năm."
Lục Thần gật đầu, tiểu tử này thấy sư phụ gặp nạn, còn biết nói chuyện giúp sư phụ, ít nhất vẫn còn chút lương tâm.
"Được rồi, phụ bếp cho ta đi."
"Nhưng nhìn ngươi còn không to khỏe bằng ta... Lục Thần, vừa rồi cảm ơn ngươi giải vây giúp ta, nhưng đầu bếp không phải ai cũng có thể làm được. Ngươi nhỏ tuổi như vậy, sợ là ngay cả cái muỗng cũng cầm không vững!"
"Nhất định Đinh Hổ sẽ mượn chuyện này để đối phó ngươi!"
"Như vậy đi, ta cũng đánh cược một lần, ta sẽ không nói chuyện này ra, chúng ta ra bếp sau, ta tới nấu, ngươi giúp ta!" Nghiêm Trụ cắn răng nói, như đã làm ra một quyết định trọng đại.
Lục Thần nhìn tiểu tử này, khẽ mỉm cười: "Bình tĩnh, ta chưa muốn bị Đinh Hổ đánh chết."
"Đi thôi, để ta nấu, ngươi phụ trách bưng thức ăn của khách khứa gọi lên!" Nói xong, Lục Thần trực tiếp đi về phía bếp của lão Hoàng.
Các phụ bếp khác đều đã lần lượt bưng thức ăn ra ngoài, chỉ có chỗ của Nghiêm Trụ còn chưa có động tĩnh.
Trong lòng Nghiêm Trụ vô cùng sốt ruột, nhưng hắn ta lại không dám vào quấy nhiễu Lục Thần.
Một tên tạp dịch hốt hoảng chạy đến trước mặt Nghiêm Trụ: "Món Hắc Mãng Lật Giang của các ngươi còn chưa xong? Khách khứa bắt đầu thúc giục rồi!"
Nghiêm Trụ đang không biết trả lời như thế nào, thì lại nghe thấy sau bếp truyền tới một giọng nói: "Nói với bọn họ, phải chờ thêm hai mươi phút nữa!"
"Hai mươi phút? Đây là một trong những món ăn chính, bây giờ phải lên luôn, sao có thể chờ thêm hai mươi phút!" Người nọ kích động nói, nhưng đột nhiên dừng lại: "Hả? Không đúng, đây không phải giọng của lão Hoàng..."
Người ở bên trong nói: "Đừng để ý ta có phải là lão Hoàng hay không, cứ lên nói với bọn họ đợi thêm hai mươi phút, bảo là muốn thưởng thức món ăn ngon phải có kiên nhẫn!"
"Chuyện này..." Người nọ do dự một chút, khó xử nhìn về phía Nghiêm Trụ.
Nghiêm Trụ cũng chỉ có thể nói: "Ngươi cứ nói như vậy với bọn họ đi, haizz, dù sao cũng chết chắc... Ngươi đẩy trách nhiệm cho chúng ta là được."
Người kia suy nghĩ một chút, chuyện này không liên quan tới hắn ta, hắn ta cũng chỉ là truyền lời, bèn vội vã rời đi.
Bên trong phòng ăn, khách khứa đã ngồi ít nhất trên trăm bàn.
Trên bàn chính, một nữ tử xinh đẹp tầm ba mươi đang hỏi lão giả râu bạc trắng ngồi bên cạnh: "Bạch Hạnh tiền bối, đã sớm nghe nói Tây Châu thành các ngươi có một món ăn hết sức nổi tiếng, tên là Hắc Mãng Lật Giang, ta đã muốn nếm thử từ lâu rồi."
Người khác bên cạnh cũng nói: "Đúng vậy, Hắc Sơn Nham Mãng vốn có kịch độc, nhưng trải qua xử lý đặc biệt sẽ biến thành một món ngon, thật là thần kỳ."
"Viện trưởng Bạch Hạnh, ngươi nói xem tại sao món ăn này lại tên là Hắc Mãng Lật Giang?"
Bạch Hạnh chính là viện trưởng của Tây Thánh Linh Viện, hắn ta khẽ mỉm cười, vuốt râu, rất là tự đắc nói: "Các vị, nói tới món Hắc Mãng Lật Giang này, quả thực là đặc sản của Tây Châu thành chúng ta!"
"Thịt trăn không chỉ tươi ngon mà còn dai giòn, sau khi chấm với nước tương thì càng thêm mỹ vị, nhai miếng thịt trong miệng cho ta cảm giác mãnh liệt như nước, nên đặt tên là Hắc Mãng Lật Giang."
"Lần này, chúng ta cũng cố ý chuẩn bị món ăn này cho chư vị, ta vừa thúc giục, chắc cũng sắp bưng lên rồi."
Lúc này, tạp dịch phụ trách bưng bê món ăn đi tay không mà tới.
"Tiểu Ngũ, sao vậy?" Viện trưởng Bạch Hạnh khó hiểu nhìn tạp dịch.
"Chưởng môn, chuyện là... Thật ra là..." Tiểu Ngũ muốn nói lại thôi.
Bạch Hạnh mặt không đổi sắc, đặt đũa xuống: "Rốt cuộc là thế nào, tại sao không mang lên thức ăn?"
Tiểu Ngũ chỉ cảm thấy áp lực to lớn trước giờ chưa từng có, ngày thường thì không sao, nhưng hôm nay là ngày trọng đại của Tây Thánh Linh Viện, viện trưởng đã sớm dặn dò không thể xảy ra vấn đề...
Viện trưởng vừa trừng mắt một cái, Tiểu Ngũ lập tức ăn ngay nói thật.
"Đầu bếp phụ trách Hắc Mãng Lật Giang nói... Hắn nói, nếu muốn thưởng thức món ngon, thì cần chờ thêm hai mươi phút!"
Bạch Hạnh lập tức vỗ bàn một cái: "Nói gì vậy? Tây Thánh Linh Viện ta chiêu đãi khách khứa, sao có thể để cho khách chờ lâu như vậy! Một món ăn mà thôi, rốt cuộc là tên đầu bếp nào ngang ngược như vậy, dám để cho bàn của viện trưởng, thành chủ chờ lâu?!"
Tiểu Ngũ bị dọa sợ cả người run rẩy: "Viện trưởng, ta, ta..."