Phụ trách: Vô Tà Team
Lúc này, nữ tử bên người Bạch Hạnh vội vàng tới giảng hòa: "Bạch Hạnh tiền bối bớt giận, bớt giận, ta nghĩ đám người phòng bếp cũng là khẩn trương thôi, không phải chỉ chờ thêm chốc lát thôi sao, tiệc rượu vừa bắt đầu, chúng ta cũng không cần phải vội."
"Đúng đúng đúng, viện trưởng Bạch Hạnh cần gì phải bực tức chuyện nhỏ này đâu."
Nhiều người khuyên bảo, Bạch Hạnh cũng không tiện tiếp tục nổi giận, chẳng qua vẫn hung hăng nói một câu: "Chờ dùng bữa kết thúc, là tên nào nấu món này, ta lập tức đuổi việc!"
Tiểu Ngũ lui xuống, hắn ta thở dài một cái, xem ra Nghiêm Trụ cùng tên đầu bếp kia gặp xui xẻo rồi.
Trải qua chuyện nhỏ này, tất cả mọi người vẫn tiếp tục dùng bữa, giữa lúc bữa tiệc linh đình, mọi người cũng đang thảo luận kết quả khảo nghiệm của Tây Thánh Linh Viện.
Cũng không có ai nhắc tới chuyện Hắc Mãng Lật Giang nữa.
Một lúc sau, khi mọi người đều đã nếm được không ít món ngon cao cấp, nhìn tình hình này thì sắp no rồi.
Đúng vào lúc này, ở một bàn đệ tử phía xa xa đột nhiên xôn xao cả lên.
"Chà, thơm quá! Đây là món gì vậy?"
"Ta đã ăn no, sao ngửi thấy mùi thơm này lại thấy thèm ăn chứ?"
"Này, này, món này là món gì thế, mùi thơm xông vào mũi, quả thực khiến người ngửi thèm nhỏ dãi! Là của bàn chúng ta sao?"
Tiểu Ngũ ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, đây là cho bàn chính."
Nhưng phàm là nơi Tiểu Ngũ đi qua, chắc chắn sẽ có người đứng lên, dùng sức hít lấy hít để!
"Đang đậy nắp cũng có thể ngửi được mùi thơm như vậy, món ăn này chỉ bàn chính có thôi sao? Ta, chúng ta bên này đều là đạo sư, vì sao không có món ăn này?"
Tiểu Ngũ bị những người này làm cho nhức đầu, vội vàng bước nhanh hơn.
Thật vất vả đi tới bàn chính, Tiểu Ngũ đặt đĩa thức ăn lên chính giữa bàn: "Các vị đại nhân, Hắc Long Bàn Phượng, mời từ từ dùng."
Nói xong, Tiểu Ngũ lập tức mở ra nắp mâm ra.
"Hôm nay ta thấy tên đệ tử Kim mạch thất tinh của quý viện..." Người nào đó đang bàn luận tình huống khảo sát, đột nhiên dừng lại.
Trên thực tế, những người khác đã không còn ai tiếp tục nghe hắn ta phát biểu nữa, ánh mắt tất cả mọi người đều đang chăm chú nhìn món ăn nằm giữa bàn kia.
Nhất là thời khắc nắp mâm mở ra, một mùi hương nồng đậm lập tức tản ra...
"Oa... Thật là thơm... Mùi hương xông thẳng vào mũi..."
"Cái này, đây là món ăn gì..." Người nào đó nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn chằm chằm mâm thức ăn kia: "Chỉ ngửi mùi thôi cũng đủ khiến người ta thèm ăn trở lại!"
"Cách bày mâm như Hắc Long triền đấu với Hồng Phượng, ý cảnh cao xa... Đúng rồi, Tiểu Ngũ đúng không, ngươi vừa nói món ăn này tên là Hắc Long Bàn Phượng phải không?"
Tiểu Ngũ vội vàng đáp lời: "Đúng vậy đại nhân, món ăn này cũng sử dụng Hắc Sơn Nham Mãng để nấu, người đầu bếp kia nói, đây là phiên bản thăng cấp của Hắc Mãng Lật Giang..."
"Bản thăng cấp?" Thành chủ Tây Châu thành cau mày: "Ta đã ăn Hắc Mãng Lật Giang không ít lần, nhưng chưa từng nghe nói tới bản thăng cấp này."
Tuy tất cả mọi người đều nuốt nước miếng, nhưng vì ngại thân phận, nên còn chậm chạp không động đũa.
Bạch Hạnh đột nhiên kịp phản ứng: "Tới tới tới, mọi người nếm thử đi, xem thử mùi vị của Hắc Long Bàn Phượng này như thế nào. Viện trưởng Thanh Nhã, mời, ngươi nếm thử trước đi."
Nữ tử bên cạnh Bạch Hạnh gắp một miếng thịt hắc mãng, bỏ vào trong miệng.
Tất cả mọi người nhìn về phía Thanh Nhã.
Khi thịt hắc mãng vào miệng, hai mắt Thanh Nhã đột nhiên trợn to, ngay sau đó, nàng nhắm hai mắt lại, lần lượt hít thở sâu, biểu cảm thiên biến vạn hóa, thật là say mê.
Trong lòng mọi người đều kinh ngạc không thôi.
Người ngồi ở đây, tối thiểu đều là nhân vật cấp bậc viện trưởng, có thể nói đếm không hết số mỹ vị đã từng ăn, Thanh Nhã luôn chú trọng dáng vẻ, nhưng hôm nay lại là lần đầu tiên lộ vẻ thất thố như vậy!
Hắc Long Bàn Phượng này, có thể khiến viện trưởng Thanh Nhã say mê tới mức quên mất hình tượng?!
Mất một lúc lâu Thanh Nhã mới khẽ mở mắt ra, mà Bạch Hạnh lại phát hiện khóe mắt Thanh Nhã có chút nước mắt!
Thanh Nhã hít sâu một hơi, lại yên lặng gắp thêm một đũa...
Bây giờ mọi người khá lúng túng, rốt cuộc là có nên gắp hay là không? Viện trưởng Thanh Nhã cũng thật là, nàng là người đầu tiên được nếm thử, ăn có ngon hay không thì cũng phải phát biểu một câu chứ.
Miếng thịt Hắc Mãng thứ hai vào miệng, vẻ mặt của viện trưởng Thanh Nhã lại càng khoa trương, cái kiểu hưởng thụ món ăn đến cực hạn, phải dùng hành động thân thể để biểu hiện ra.
"Này này... Viện trưởng Thanh Nhã..." Bạch Hạnh chỉ có thể cắt ngang vẻ hưởng thụ của nữ tử này: "Mùi vị thế nào vậy?"
Lúc này Thanh Nhã mới phản ứng được, vội vàng nói: "Danh bất hư truyền... Không, không, đây là món ăn mà vị đầu bếp kia tự nghĩ ra, có thể thưởng thức được món ngon như vậy, quả thực là phúc phận ba đời!"
"Viện trưởng Thanh Nhã, có phải quá phóng đại rồi không? Cũng chỉ là một món ăn thôi mà." Bên cạnh có người dò hỏi.
"Không hề phóng đại! Thịt trăn ngoài giòn trong mềm, cực kỳ ngon miệng, chỉ mới đưa vào miệng đã tràn ngập hương thơm. Lúc cắn da giòn tan, nước thịt trào ra ngoài, trong thịt trăn không chỉ mọng nước, còn rất dai, mỗi khi nhai một miếng, thì như hồn bay cửu thiên... Cảm giác kia... Thật quá thỏa mãn!"
Thanh Nhã nói xong, đã thấy cả đám trợn mắt há miệng nhìn nàng.
Nếu Lục Thần ở chỗ này, đoán chừng sẽ nghĩ sao nữ nhân này không đi tham gia bình luận cuộc thi món ăn ngon, trình độ thế này rất chuyên nghiệp!
"À... Mọi người nhanh nếm thử đi, chỉ nghe ta nói thôi, chứ đừng để thức ăn nguội!"
Lần này, cuối cùng mọi người đã động đũa gắp thức ăn.
Nhưng một lát sau, trên bàn ăn tiếng khen ngợi thay nhau vang lên!
"Hương thơm mọng nước, mùi vị không nhiều không ít cho cảm giác tràn đầy viên mãn!"
"Ông trời của ta ơi, thật là quá ngon đi! Sao trên đời này có thể có món ngon như vậy!"
"Lão phu đi khắp mấy trăm thành thị của ba nước, tự nhận nếm qua tất cả món ngon trong thiên hạ, nhưng hôm nay mới phát hiện, những thứ đó căn bản không cùng một đẳng cấp với món Hắc Long Bàn Phượng này! Oa, ăn quá ngon!"
Không riêng gì những lão đại đang khen không dứt miệng này, bên cạnh bàn ăn của bọn họ đã đứng một vòng người.