Phụ trách: Vô Tà Team
Ăn thì không ăn được, nhưng ngửi một chút hương thơm, cộng thêm lời khen ngợi của nhóm viện trưởng, cũng coi như đỡ thèm.
Một mâm thức ăn này vẫn rất đầy đủ, tuyệt đối có thể coi là dư thừa, kết quả không quá hai phút, mâm thức ăn này đã thấy đáy, chỉ còn lại một ít nước canh.
"Ơ kìa, con người của ta cho dù ăn no cỡ nào, thì cũng phải ăn thêm một chút thức ăn chính." Một nam tử trung niên sai người bới một chén cơm tới, cầm muỗng lên múc phần nước canh còn dư vào bát.
Hành động này bị cả đám nhìn thấy, vừa hâm mộ, lại vừa hối hận.
"Mộ Dung huynh, có thể để cho ta một ít hay không, ta cũng ăn một chén cơm!"
"Vậy, vậy cũng để cho ta một chén! Ai da, chúng ta là viện trưởng học viện, càng phải lấy bản thân làm gương, không thể lãng phí. Ta thấy nơi này còn một chút canh, vậy ta trực tiếp cho cơm vào mâm rồi ăn thôi, ha ha ha, để các vị chê cười rồi..."
Ngoài dự đoán của mọi người, hôm nay lượng cơm tiêu thụ đặc biệt nhiều...
Tuy nhóm viện trưởng nói không thể lãng phí, nhưng đa số những thức ăn khác trên bàn đều là còn dư lại hơn nửa, chỉ có món Hắc Long Bàn Phượng này là mâm cũng không còn.
"Phù, ngon quá! Thật là mĩ vị! À, viện trưởng Bạch Hạnh, trước đó ngươi có nói ngươi muốn sa thải vị đầu bếp này, ngươi xem, sắp tới Tây Uyển Linh Viện chúng ta phải tổ chức đại hội luận kiếm mùa xuân, dạo này nhà bếp rất thiếu người. Nếu không, viện trưởng Bạch Hạnh để ta nhận vị đầu bếp kia đi?"
"Mộ Dung huynh, lời này ngươi nói không đúng rồi, nhà bếp của ai mà chả thiếu người, Kim Phẩm Linh Viện chúng ta đảm nhiệm đại hội luận kiếm hai mùa hạ thu, người trong nhà bếp ít nhất phải thêm gấp đôi. Ta thấy vẫn nên để vị đầu bếp này tới Kim Phẩm Linh Viện của chúng ta đi."
"Này này, nói vậy thì, gần đây thường xuyên chiến đấu với hai nước Thiên Vũ, Thiên Uy, Tây Châu thành chúng ta đã điều qua rất nhiều đầu bếp. Bây giờ ngay cả ta cũng phải tự mình xuống bếp, các ngươi thiếu người hơn ta sao?" Ngay cả thành chủ Tây Châu thành Phương Mộc Bạch cũng lên tiếng.
"Hả?" Bạch Hạnh đột nhiên bừng tỉnh, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
"Ha ha ha ha, các vị nói đùa, chuyện này hả, ta... Ta cũng chưa nói muốn sa thải vị đầu bếp này "
"Viện trưởng Bạch Hạnh, rõ ràng vừa rồi ngươi có nói như vậy, chúng ta phải khuyên bảo rất lâu!"
"Không không không, cái đó do ta, ha ha, ta.. Khụ... Các ngươi hiểu sai ý ta. Ý của ta là nhân tài bực này, sao chỉ có thể là một đầu bếp thôi chứ, ta muốn cho hắn làm bếp trưởng!"
"Này... Viện trưởng Bạch Hạnh, bây giờ ta đặc biệt tò mò, ta muốn đi gặp vị siêu đầu bếp này, ngài thấy có được hay không?"
"Ngươi, các ngươi muốn làm gì?"
"Không có gì, chỉ đi gặp một chút thôi..."
Bạch Hạnh cũng không có biện pháp, vừa rồi hắn ta đã lừa gạt được một lần, bây giờ lại không cho bọn họ đi gặp người, hình như có chút nói không thông.
"Được, Tiểu Ngũ, dẫn đường."
...
"Lục Thần, lần này chắc chắn Đinh Hổ sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Bản thân ta thì không có vấn đề gì, nhiều nhất chỉ bị đánh một trận, đuổi ra khỏi linh viện, nhưng ngươi... Haizzz, tên kia là chuyển hết cừu hận với Trần chưởng sự lên người ngươi." Nghiêm Trụ than thở nói.
"Lục Thần, ngươi tuổi tác còn nhỏ, ta khuyên ngươi đừng ở linh viện nữa, nếu không bây giờ ta dẫn ngươi chạy! Chúng ta không làm được đầu bếp, đi địa phương nhỏ lăn lộn kiếm miếng cơm cũng được."
Lục Thần đã hết bận, nên ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Trụ, cười nói: "Làm gì bi quan như thế, có lẽ lần này không chết được đâu."
"Trần gia gia có ân với ta, ta nhất định phải chữa khỏi bệnh cho hắn!"
"Còn chữa bệnh gì nữa, mạng cũng sắp không khôi lỗi!"
Hai người đang tán gẫu, chỉ thấy một đám người vội vàng xông tới.
Tiểu Ngũ đi ở đằng trước, chỉ Nghiêm Trụ nói: "Các vị đại nhân, là bọn họ làm thức ăn."
Nghiêm Trụ thấy trận thế như vậy thì sợ tới choáng váng, chẳng lẽ đối phương đã tức giận đánh tới?
"Lục Thần, lần này chúng ta chết chắc rồi!"
Bạch Hạnh chạy tới trước, hai tay nắm lấy tay của Nghiêm Trụ, nói với hắn ta: "Không ngờ ngươi còn nhỏ tuổi, lại có thể làm món ăn thần tiên như vậy, sau này, ngươi là bếp trưởng của bếp này!"
Toàn thân Nghiêm Trụ hóa đá.
Bếp trưởng? Có ý gì? Tại sao?
Chuyện gì xảy ra?
Ta là ai?
Tiểu Ngũ vội vàng kéo quần áo Bạch Hạnh: "Viện trưởng, đầu bếp không phải Nghiêm Trụ, là hắn! Hài tử đó, Lục Thần!"
Bạch Hạnh quay đầu nhìn về phía hài tử đang mỉm cười thản nhiên, mặt đầy mờ mịt.
"Món Hắc Long Bàn Phượng kia, là.. Là ngươi làm?"
Lục Thần khẽ mỉm cười: "Xin lỗi, Lục Thần cũng là nhận lệnh lúc lâm nguy, cho nên không có thời gian chuẩn bị trước, đã để các vị đại nhân đợi lâu hai mươi phút."
Đám người ào ào vây quanh Lục Thần.
"Tiểu hữu, tài nấu nướng của ngươi học từ ai? Chính là món Hắc Long Bàn Phượng này, đừng bảo ta chờ lâu hai mươi phút, chờ mười ngày nửa tháng ta cũng nguyện ý!"
"Lại là ngươi nấu, ngươi nhiêu tuổi? Vì sao lại có tài nghệ nấu nướng tuyệt đỉnh như thế?"
"Tiểu hữu, lương tháng bên này của ngươi là bao nhiêu? Tây Thánh cho ngươi bao nhiêu, ta ra gấp mười lần!"
Bạch Hạnh vội la lên: "Không phải đã nói chỉ nhìn trù thần một chút thôi sao?"
"Lão Bạch, ngươi vừa nói là tên tiểu tử kia, không phải ngươi đã thăng hắn thành bếp trưởng rồi sao. Ta muốn mời là người này, không mâu thuẫn, không mâu thuẫn."
"Đúng đúng đúng, không mâu thuẫn, tiểu hữu, tới chỗ chúng ta đi, chỉ cần ngươi tới, điều kiện gì cũng nghe ngươi hết
"Tới chỗ chúng ta này, chuyện khác không cần ngươi lo, một tháng ngươi chỉ cần đứng bếp năm lần... Không, ba lần! Lương tháng cho ngươi đãi ngộ cao nhất!"
Bạch Hạnh cũng sắp điên rồi, trong lòng hung hăng mắng chửi!
Không mâu thuẫn con mẹ ngươi! Một đám cáo già!
Nghiêm Trụ sợ tới ngây người, đám viện trưởng này vì một Lục Thần mà muốn đánh nhau sao?
Nhưng như vậy cũng tốt, Đinh Hổ vẫn luôn nhắm vào Lục Thần, bây giờ là cơ hội rời đi tốt nhất của Lục Thần!
Lục Thần thản nhiên nhìn những viện trưởng này, ôm quyền nói: "Đa tạ các vị đại nhân coi trọng, nhưng ta quyết định vẫn sẽ ở lại Tây Thánh. Trần gia gia dẫn ta tới Tây Thánh, bảo ta làm việc thật tốt ở chỗ này, Lục Thần không dám làm trái lời dạy bảo của Trần gia gia."