Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1835 - Chương 1822: Linh Mạch Của Ta Rất Kém Cỏi

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1822: Linh mạch của ta rất kém cỏi

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

Nghe được câu trả lời này của Lục Thần, mọi người không khỏi than thở tiếc nuối.

Bạnh Hạnh âm thầm nhìn Lục Thần, gần như kích động đến rơi nước mắt.

Hóa ra hài tử này là do lão Trần mang tới, mấu chốt là còn biết báo đáp, thật khiến người ta vui mừng...

Làm xong bữa tối, Đinh Hổ hùng hổ đi tới bếp sau chỗ Lục Thần: "Lục Thần, ta đã tìm được đầu bếp mới rồi, ngươi có thể trở về phòng chứa củi bổ củi đi, hôm nay làm không tốt không cho phép ngủ!"

Nghiêm Trụ thật sự không nhìn nổi nữa, len lén chạy đến phòng chứa củi giúp Lục Thần bổ củi.

Dưới ánh trăng, hai thiếu niên bổ từng đoạn củi một, bên cạnh còn chất một đống củi lớn.

Lục Thần nhìn Nghiêm Trụ đầu đầy mồ hôi nói: "Nghiêm Trụ ca, ngươi trở về đi, ta làm một mình được rồi."

Nghiêm Trụ hừ lạnh một tiếng: "Ta không sao! Tên Đinh Hổ kia, ta biết thể nào hắn cũng qua cầu rút ván mà. Lục Thần, ta thật không hiểu nổi, hôm nay có cơ hội tốt như vậy tại sao ngươi lại không đi!"

Lục Thần lắc đầu, khẽ mỉm cười: "Món nợ ở nơi này còn chưa tính toán rõ ràng, sao ta có thể đi!"

"Haizzzz, ta cũng không thể quyết định thay ngươi được. Nhưng nói thật, trước kia có rất nhiều người nói ngươi là kẻ ngốc, giờ ta lại cảm thấy cũng đúng lắm."

Lục Thần không nhịn được cười rộ lên: "Giữa kẻ ngốc và thiên tài, chỉ cách có một bước."

Trong lúc nói chuyện, đám người Đinh Hổ, Dương Dũng vội vã chạy tới.

Vừa thấy những người này, Nghiêm Trụ đã theo bản năng đứng chặn trước mặt Lục Thần.

Một hành động nho nhỏ này lại khiến Lục Thần cực bất ngờ, xem ra nhân phẩm của Nghiêm Trụ cũng không đến nỗi tệ.

Đinh Hổ lại không quan tâm nhiều như vậy, dã man lôi Nghiêm Trụ sang một bên trực tiếp ngã nhào vào đống củi bên cạnh.

"Lục Thần, đi theo ta!"

Nghiêm Trụ bò dậy: "Đinh Hổ, Lục Thần đã bận rộn cả ngày, các ngươi còn ngược đãi hắn? Các ngươi thật quá đáng!"

Đinh Hổ trực tiếp tát Nghiêm Trụ một cái ngã nhào trên đất, Nghiêm Trụ bị đánh ho ra mấy ngụm máu tươi, không đứng dậy nổi.

Đinh Hổ nheo mắt lại nhìn Nghiêm Trụ: "Đồ chó chết, việc của lão tử ngươi cũng dám xen vào? Tiểu tử, chờ sau này tới xử ngươi sau!"

"Lục Thần, đi theo ta! Khách khứa chỉ đích danh ngươi làm bánh ngọt! Nhanh lên một chút!"

Nhưng Lục Thần lại đứng bất động.

"Đi nhanh lên! Còn đứng đó làm gì? Chống lại lão tử đúng không? Đừng tưởng ngươi làm được một món ăn thì không coi ai ra gì. Ta nói cho ngươi biết, cũng may hôm nay ngươi không lựa chọn rời khỏi Tây Thánh, nếu không lão tử lập tức giết chết ngươi!"

Lục Thần hơi nheo mắt lại, Đinh Hổ có chút căn cơ tu luyện, lấy thực lực của hắn bây giờ sợ rằng đánh không lại hắn ta.

"Đi cũng được, nhưng ta phải dẫn theo hắn!"

"Tùy ngươi, Dương Dũng, kéo Nghiêm Trụ qua đó!"

Thật vất vả trở lại bếp, Lục Thần kiểm tra thương thế của Nghiêm Trụ một chút, hình như bị thương không nhẹ.

"Lục Thần, sở dĩ ngươi không đi, có phải sợ Đinh Hổ âm thầm hạ thủ hay không? Ta cũng không nghĩ đến điều này, nhưng nếu bây giờ chúng ta còn lưu lại thì sớm muộn gì cũng bị Đinh Hổ giết chết!"

Lục Thần hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên một tia sát ý: "Ngươi nói sai rồi, ta lưu lại là muốn lấy mạng của gã!"

"Được rồi, ngươi nghỉ ngơi ở đây cho khỏe, lát nữa ta đi đưa thức ăn."

Sau một lúc bận rộn, Lục Thần bưng mấy mâm bánh ngọt ra phòng ăn.

Thưởng thức xong bánh ngọt của Lục Thần, mọi người đều khen không dứt miệng. Các vị viện trưởng vẫn căn cứ theo tinh thần không lãng phí đồ ăn, mâm bánh ngọt đầy ắp trong nháy mắt bị diệt trừ sạch sẽ, nhưng ai nấy vẫn mang dáng vẻ chưa ăn no.

Khảo hạch của Tây Thánh Linh Viện đã kết thúc, tâm tình Bạch Hạnh thả lỏng, mà nhìn dáng vẻ đám viện trưởng bị chinh phục bởi thức ăn ngon, cảm thấy cực kỳ hãnh diện, tâm tình càng lúc càng tốt, càng nhìn càng thích đứa nhỏ này...

Trước khi các vị viện trưởng đi, nhét cho Lục Thần không ít mảnh giấy nhỏ, xem ra là chưa từ bỏ ý định với Lục Thần.

Một lúc sau đó, Bạch Hạnh và lãnh đạo của học viện tiễn khách xong, cố ý trở lại phòng ăn, gọi Lục Thần đang thu thập bát đũa lại.

"Tiểu Thần, người là đầu bếp vì sao còn phải phụ trách thu thập chén đũa? Tới tới tới, ngồi ở đây, để bọn họ làm việc đi."

Lục Thần nghe lời, ngồi xuống bên cạnh viện trưởng.

"Tiểu Thần, ta cảm thấy ngươi rất thông minh, còn nhỏ tuổi đã biết tri ân báo đáp. Lần này ngươi và nhà bếp đã lập công lớn, đặc biệt là ngươi, ngươi nhìn thử mấy người đó đi, hận không thể cướp người dưới mắt ta! Ha ha ha!"

"À, đúng rồi, những... Những lão già đó nhét cho ngươi mảnh giấy ghi gì vậy, ha ha ha, ta thấy ngươi xé đi là tốt nhất."

Lục Thần khẽ mỉm cười, cầm những mảnh giấy kia ra, nhưng không xé bỏ.

Lục Thần ra vẻ khó xử nói: "Viện trưởng, các vị đại nhân lại tăng giá, ra thêm điều kiện..."

Bạch Hạnh lập tức khẩn trương.

Đám cáo già này, lại tăng giá?

Lúc trước Lục Thần quyết định ở lại Tây Thánh, đó đều là nhờ tình cảm, người ta ba lần bốn lượt tăng giá, Lục Thần đã hơi động lòng.

"Tiểu Thần, ngươi hãy nghe ta nói, ngươi đừng quyết định vội. Ngươi nói cho ta biết, bọn họ ra giá như thế nào?"

Lục Thần lấy từng tờ từng tờ ra đọc: "Thành chủ Tây Chu thành ra điều kiện là một tháng đứng bếp một lần, lương tháng mười ngân diệp."

"Còn tờ này là, đảm nhiệm bếp trưởng, một tháng đứng bếp ba lần, lương tháng năm mươi ngân diệp."

"Tờ này... Là của Tây Uy Linh Viện, trực tiếp làm tổng quản nhà bếp, lương tháng một kim diệp, hơn nữa... Còn có thể học tâm pháp của học viện, dự thính các chương trình học."

Bạch Hạnh kích động, khẽ vỗ bàn một cái, khiến mấy đĩa thức ăn trên bàn xém chút rơi xuống đất.

"Lão hồ ly Mộ Dung này, ta đã sớm nhìn ra hắn muốn cướp ngươi! Lại dám đưa ra điều kiện ưu đãi như vậy, khó trách ngươi sẽ động lòng."

Lục Thần thở dài một cái: "Viện trưởng, ta ở chỗ này một tháng chỉ được có 80 đồng diệp, bây giờ Trần gia gia bệnh nặng, không có tiền chữa trị, trong nhà ta cũng cần tiền... "

"Ta hiểu Tiểu Thần, ngươi còn nhỏ mà phải ra ngoài kiếm tiền thật không dễ dàng, ngươi yên tâm, Tây Thánh ta sẽ không thua bất cứ kẻ nào!" Bạch Hạnh vội vàng nói: "Đúng rồi, ngươi ở lại Tây Thánh là vì Trần lão hả, sao vậy, hắn bị bệnh à?"

Bình Luận (0)
Comment