Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1859 - Chương 1846: Thần Thú Trấn Tộc (2)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1846: Thần thú trấn tộc (2)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

Lục Thần hừ lạnh: "Có phải rất hối hận năm đó đã không bắt được ta, cướp đi linh mạch của ta không?"

"Lại nói, gia chủ của các ngươi cũng thật thú vị, trơ mắt nhìn tộc nhân chết thảm gần hết, lại vẫn ung dung như vậy!"

"Hư Không Cửu Bộ!" Chân đạp hư không, trong nháy mắt Lục Thần đi tới trước mặt hai tên trưởng lão còn lại: "Tiên Linh? Có lẽ ở Thiên Nguyên đại lục là người trên người, nhưng ở trước mắt Lục Thần ta cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi!"

"Chết cho ta!"

Hai thương đâm ra, Lục Thần lại giết hai người!

Lần này, những người khác đều đã thất hồn lạc phách.

Cường giả cảnh giới Tiên Linh bị một tên thiếu niên mới tu luyện khoảng tám năm, hơn nữa còn lấy một địch ba trực tiếp giết chết!

Vậy những Linh Hoàng, Linh Vương như bọn họ đây, ở trước mặt Lục Thần cũng khác gì gà đất chó sành, không chịu nổi một kích!

Quả nhiên, Lục Thần hoàn toàn không định dừng tay, tiếp tục tiến vào trận địch.

Lúc này, Lục Thần như sói lạc bầy cừu, trong cảnh tàn sát khốc liệt, thương chưa đến, người đã vong!

Hơn một ngàn tinh anh còn sót lại của Đông Phương gia hoàn toàn không thể ngăn cản Lục Thần.

Tiếng kêu rên vẫn vang lên, máu vẫn tiếp tục chảy!

Đông Phương Bạch đã phát hiện một chuyện, chỉ cần hắn ta ở đâu, nơi đó sẽ an toàn, Lục Thần tuyệt đối sẽ không tới giết hắn ta...

Nhưng lúc này, nhìn thủ đoạn tàn nhẫn của Lục Thần, hắn ta lại không có chút gì là vui vẻ vì còn sống.

Tộc nhân xung quanh từng người chết thảm, nhưng hắn ta lại cứ còn sống. Hơn nữa Đông Phương Bạch rõ ràng cảm giác được ánh mắt của Lục Thần thỉnh thoảng quét qua, giống như là một ác ma đang cười trên nỗi đau khổ của người khác, nhìn một linh hồn sắp chết thảm, cực kì tàn nhẫn!

Lại trôi qua một giờ, người còn sống trên sân chỉ còn lại một mình Đông Phương Bạch!

Lục Thần đột nhiên rút trường thương ra khỏi một cỗ thi thể, cũng không tiếp tục truy kích mà thong thả nhìn Đông Phương Bạch đang hoảng sợ.

"Đông Phương Bạch, có bao giờ ngươi nghĩ tới có một ngày ngươi sống không bằng chết hay không?" Lục Thần cười như không nhìn Đông Phương Bạch.

"Lục Thần, ngươi, ngươi là ác ma cuồng giết người! Hai tay ngươi đã dính máu của bảy chục ngàn người!"

"Ngươi nói Đông Phương gia ta diệt Lục gia ngươi là đáng chết, chẳng lẽ ngươi sát hại nhiều người Đông Phương gia như vậy lại không đáng chết?!"

Lục Thần cười lạnh nói: "Thật là buồn cười, lúc trước ngươi còn nói thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, bây giờ lại nói chuyện nhân nghĩa đạo đức với ta?"

"Đông Phương Bạch, ngươi không cảm thấy buồn cười hả?"

"Hiện tại, gia chủ các ngươi vẫn còn ngồi xem cuộc vui, vậy cũng tốt, ta vừa vặn có thời gian tính toán chút nợ nần giữa hai người chúng ta."

Trong nháy mắt nụ cười trên mặt Lục Thần biến mất, cặp mắt đỏ au nhìn chằm chằm Đông Phương Bạch.

"Giết phụ thân ta! Giết ngoại công ta! Đông Phương Bạch, ngươi chết mười ngàn lần cũng không hết tội!"

"Đã vậy, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!"

Đông Phương Bạch thấy ánh mắt của Lục Thần, trong lòng hoảng sợ vội vàng nhìn về phía gia chủ.

"Gia chủ!"

Lúc này, cuối cùng Đông Phương Thanh Long đã chậm rãi đứng dậy.

Trong nháy mắt, hắn ta đã xuất hiện trước người Đông Phương Bạch.

Lục Thần hơi nheo mắt lại, thực lực tên này quả nhiên cao hơn cả ba gã Tiên Linh một đoạn lớn.

Đông Phương Thanh Long nhìn những phần thi thể cùng tay chân còn lại xung quanh: "Chết nhiều người như vậy..." Đột nhiên hắn ta cười lạnh: "Những phế vật này, quả nhiên chả có tác dụng gì!"

"Gia chủ, ngươi!" Đông Phương Bạch sợ hãi nhìn gia chủ, nếu không phải chính tai nghe được, rất khó tin những lời này được thốt ra từ miệng Đông Phương Thanh Long!

Đông Phương Thanh Long giận quát: "Im miệng! Nếu không phải do ngươi làm việc sai sót, sớm bắt được tên này, sao Đông Phương gia ta có thể hao tổn nguyên khí nặng như vậy?!"

Đông Phương Bạch vội vàng im miệng.

Đông Phương Thanh Long lại nhìn về phía Lục Thần, trong mắt mang theo ý cười nói.

"Lục Thần, ta thừa nhận thực lực của ngươi vượt ra khỏi dự tính của chúng ta."

"Ngươi giết nhiều người như vậy, ta cũng cảm thấy hơi đáng tiếc. Nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy đây chưa hẳn là một chuyện xấu!"

Lục Thần hơi nheo mắt lại, chẳng lẽ Đông Phương Thanh Long điên rồi?

Đông Phương Thanh Long như nhìn thấu nghi ngờ của Lục Thần, tiếp tục nói: "Có thể ngươi còn không biết, thật ra Đông Phương gia còn có một bí thuật nữa, đó là có thể cướp đoạt linh mạch của người trưởng thành!"

"Mười tám tuổi đã có thực lực kinh khủng như vậy, lại còn là trong tình huống không có tài nguyên bồi dưỡng, có thể thấy Hỗn Độn linh mạch cửu tinh của ngươi bá đạo cỡ nào!"

"Chỉ cần ta dung hợp linh mạch của ngươi, ha ha ha ha, đừng nói là Đông Phương gia, ta là thần của cả Thiên Nguyên đại lục này!"

"Ta muốn nhất thống thiên hạ, vạn thế xưng vương!"

"So với sự nghiệp xưng bá của ta, Đông Phương gia gì đó đều không đáng nhắc tới!"

Bình Luận (0)
Comment