Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhưng mặc dù người nọ thực lực yếu, lại có chiến ý, cũng biết đôi chút kỹ xảo.
Sau khi bị Lục Thần đánh bay, người nọ dùng kiếm khí đánh xuống mặt đất, lợi dụng phản lực và thân pháp không tầm thường của mình, tiếp tục đâm về phía Lục Thần.
"Chết cho ta!"
Khoảnh khắc Lục Thần chuẩn bị dùng thương khí của Cửu Tinh Điểm Huyệt đánh chết người này, thì lại thấy được dung mạo của hắn ta.
Lục Thần đột nhiên giật mình một cái.
Lý Hạo Bạch?
Sự việc đột nhiên khiến Lục Thần vội vàng thu lại chiêu thức sắp đánh ra.
Nhưng trường kiếm của đối phương thì đã đâm tới, Lục Thần bận thu chiêu, lại bị một kiếm của hắn ta đâm trúng bả vai!
Vai phải của Lục Thần bị đâm, người nọ đang muốn cầm kiếm tiến quân thần tốc, xuyên thẳng qua bả vai Lục Thần, thì Lục Thần quát lên một tiếng: "Cửu Tinh Điểm Huyệt!"
Hắn điểm không phải Lý Hạo Bạch, mà là kiếm trong tay Lý Hạo Bạch!
Nháy mắt, trường kiếm trong tay Lý Hạo Bạch trực tiếp nổ gãy, Lý Hạo Bạch không kịp thu chiêu, tay nắm chuôi kiếm đã đâm tới người Lục Thần, mà cành cây của Lục Thần đã chỉa vào cổ họng Lý Hạo Bạch!
Hình ảnh bị dừng lại ở một khắc này.
Chuôi kiếm của Lý Hạo Bạch đã không tạo thành uy hiếp với Lục Thần, nhưng cành cây trong tay Lục Thần tuy không bắt mắt, thì cũng không ai nghi ngờ việc nó có thể dễ dàng lấy mạng Lý Hạo Bạch!
Lý Hạo Bạch nhìn chằm chằm Lục Thần, tràn ngập lửa giận.
Lục Thần kiểm tra vai phải của mình, một đoạn thân kiếm đã cắm sâu vào trong đó!
"Ngươi giết ta đi!" Lý Hạo Bạch đột nhiên lên tiếng: "Ta thừa nhận ta đánh không lại ngươi, đời này ta vĩnh viễn không đuổi kịp ngươi. Nhưng ngươi giết sư phụ sư thúc ta, thù này không báo, ta thẹn với sư môn!"
Lục Thần khẽ nheo mắt: "Nếu ta muốn giết ngươi, thì một kiếm vừa rồi của ngươi đã không có cơ hội đâm ra."
Lý Hạo Bạch càng tức giận hơn: "Là vì Mộng Khê!"
"Ta biết, trong lòng nàng vẫn có ngươi, cho dù ta cưng chiều nàng như thế nào, làm bao nhiêu chuyện vì nàng, nàng vẫn không quên ngươi."
"Nàng vẫn chưa ném thanh huyết thương đã gãy kia đi!"
Nói xong, Lý Hạo Bạch suy sụp cười nói: "Thật là nực cười. Lý Hạo Bạch ta cũng có thể coi là một thiên tài hiếm có, nhưng võ kỹ của ta không bằng ngươi, ngay cả thê tử của ta, trong lòng vẫn không quên được ngươi!"
"Lục Thần, giết ta!" Nói xong, Lý Hạo Bạch tiến về phía trước, cổ họng đè lên cành cây: "Về sau, sống thật tốt với Khê Nhi!"
Đúng vào lúc này, một bóng hình xinh đẹp nhanh chóng lướt tới nơi này.
Sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Lục Thần ca ca, cầu xin ngươi, tha cho phu quân ta một mạng!"
Mộng Khê đứng bên cạnh Lý Hạo Bạch đối mặt với Lục Thần, lệ rơi không ngừng, sau đó thì trực tiếp quỳ gối trước mặt Lục Thần: "Lục Thần ca ca, ta cầu xin ngươi!"
Lý Hạo Bạch kinh ngạc nhìn Mộng Khê, không ngờ thê tử lại quỳ xuống cầu xin Lục Thần vì mình.
"Khê Nhi..."
Mộng Khê ngẩng đầu nhìn Lý Hạo Bạch: "Hạo Bạch, mấy năm nay là ta có lỗi với ngươi, ta không thể hoàn toàn quên đi chuyện quá khứ, nhưng... Nhưng ta chưa bao giờ nghĩ tới việc tái giá! Nếu ngươi chết, ta sẽ chết theo ngươi!"
"Lục Thần ca ca, cầu xin ngươi niệm tình chúng ta quen biết từ thuở nhỏ, nể tình con ta còn quá nhỏ tuổi, thả cho Hạo Bạch một con đường sống." Mộng Khê khóc nói.
Nhìn hiện tại Mộng Khê đã làm thê tử, làm mẫu thân người ta, Lục Thần lại nhớ lại hình ảnh khi bọn họ mới quen.
Mộng Khê giúp hắn chọn công pháp, chọn vũ khí... Lén lút tới tìm Lục Thần, sai hắn nấu món ngon.
Hắn, Nghiêm Trụ, Mộng Khê, một đệ tử ký danh tạm thời, một đầu bếp, một đệ tử tinh anh, giữa ba hài tử không có kỳ thị, không có mục đích, chỉ nói cười, đùa giỡn...
Bọn họ suýt chút nữa đã có thể kết làm phu thê.
Chỉ trong chớp mắt, hai mươi năm đã trôi qua...
Mộng Khê là một cô nương tốt, chỉ là bọn họ hữu duyên vô phận, không thể trách ai được.
Lục Thần chậm rãi buông cành cây xuống: "Khê Nhi, Hạo Bạch là một tiểu tử trọng tình nghĩa, lúc trước ngươi không chọn nhầm người."
Mộng Khê và Hạo Bạch đều kinh ngạc nhìn Lục Thần.
Lục Thần mỉm cười: "Lúc niên thiếu, chúng ta đã có tình cảm khó mà quên được, chỉ là đã qua nhiều năm như vậy, có vài người vài việc nên buông xuống rồi."
"Bỏ lỡ là bỏ lỡ, ta đã sớm nhìn thấu, ta và ngươi không thể quay về năm đó!"
"Ngươi cũng nên vậy, sau khi về nhà, ném huyết thương đã gãy đi thôi."
Sau đó, Lục Thần nhìn về phía Lý Hạo Bạch: "Hai nước tranh chấp, tất có thương vong. Ngươi và sư phụ ngươi chinh chiến nhiều năm, giết bao nhiêu người, có lẽ ngươi cũng không nhớ rõ."
"Nếu đã theo quân xuất chinh, các ngươi lại chỉ chuẩn bị tinh thần giết người, mà không chuẩn bị tốt tinh thần bị giết, chẳng phải quá nực cười sao?"
"Lý Hạo Bạch, nếu ngươi cố ý muốn báo thù, thì có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào. Nhưng lần sau, chưa chắc ta đã nương tay."