Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 1875 - Chương 1862: Người Mạnh Nhất (2)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 1862: Người mạnh nhất (2)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

Trong đám người, đã có vô số người bị một màn này dọa sợ tới mức nói không nên lời.

Một giây sau, trong phạm vi cả cây số, vô số hắc khí phóng lên cao, hắc khí khủng bố này trong nháy mắt hình thành một cột trụ màu đen cao tận trời!

Mười hai Thiên Linh vừa muốn tiếp cận Lục Thần nhìn thấy trụ đen khủng bố này thì vội vàng lui về phía sau.

"Nhanh lui lại, đó là sát khí!"

"Không tốt, vì sao linh lực của người này lại điên cuồng như thế? Quả thực, quả thực là nhìn mà rợn cả người!"

"Nhanh, hợp lực một kích, nếu không khó mà cản được một thương này của hắn!"

"Sơ Nguyệt đại sư, kiếm ý của ngươi mạnh nhất, chúng ta sẽ truyền linh lực vào một chiêu này của ngươi, dùng Hổ Phách Thiên Tinh Kiếm đánh tan Thiên Huyền Địa Sát Thương!"

Mười hai Thiên Linh đã không dám tiếp tục khinh thường, lấy ra sở học một đời, cũng vận dụng linh lực cả đời. Mười một người chia làm bốn phía, truyền linh lực vào cơ thể một người. Mà trước mặt người nọ là một thanh trường kiếm màu trắng bạc, cũng đang huyễn hóa ra tàn ảnh cự kiếm, càng tụ càng lớn, cho tới khi tương đương với trường thương màu đen của Lục Thần.

Hai bên đồng thời ra tay, một bóng kiếm màu trắng bạc, một trường thương đen tuyền, trong nháy mắt va chạm!

Một tiếng nổ vang lên, trên chiến trường cát bụi mù mịt bao phủ trời đất, dư chấn to lớn như dời núi lấp biển lan ra xung quanh, chiến trường hai bên trực tiếp bị tách rời, vô số người bị cơn lốc cuốn bay.

Thậm chí, tường thành đã tràn đầy nguy cơ của Thiên Vũ thành cũng không cách nào chống đỡ nổi dư uy khủng bố như thế, trực tiếp bị gọt đi một nửa!

Tất cả những kiến trúc cao hơn sáu bảy mét trong Thiên Vũ thành đều bị chém ngang!

Yến vương được một đám cường giả cảnh giới Thần Linh bảo vệ, nên bản thân không gặp chút nguy hiểm nào. Chỉ là hiện tại, hắn ta hoàn toàn không còn tâm trí suy nghĩ tới tình cảnh của mình, hai mắt nhìn chằm chằm chiến trường.

"Thật không ngờ Lục Thần lại có linh lực khủng bố như vậy! Chống lại được mười hai Thiên Linh?"

Cát vàng tản đi, mọi chuyện cuối cùng đều chấm dứt.

Hình ảnh trên chiến trường dần rõ ràng.

Trong bão cát, mơ hồ có thể thấy được một bóng người cao lớn đứng sừng sững, mà bên cạnh hắn, thì không có một người nào cả!

Cuối cùng, mọi người đều thấy rõ, người đứng thẳng duy nhất trên chiến trường là Lục Thần!

Mà chung quanh hắn, tất cả mười hai Thiên Linh đều nằm trên mặt đất, không thể động đậy.

Thấy một màn như vậy, con ngươi Tàn Vân suýt chút nữa đã rơi ra ngoài: "Lục Thần hắn... Thắng rồi? Ta, không phải ta đang nằm mơ chứ!"

Nguyên Hóa càng khiếp sợ hơn: "Chẳng những thắng, mà còn lông tóc vô thương! Ông trời của ta ơi, cảnh giới của Lục Thần, sẽ không phải là..."

"Tham ngộ thiên tế, đột phá Nhân đạo?"

Toàn thân Yến vương đều ngây dại.

"Không thể nào, không thể nào, không thể nào! Vì sao hắn có thể chiến thắng mười hai Thiên Linh. Đó là mười hai cường giả Thiên Linh có tinh cấp đỉnh cao, đã là sự tồn tại viên mãn ở Thiên Nguyên đại lục này rồi!"

"Làm sao có thể có người lấy một địch mười hai, một chiêu đánh tan sự liên thủ của mười hai Thiên Linh chứ?"

"Lục Thần, ngươi, rốt cuộc ngươi là yêu ma quỷ quái gì!"

Huyết Hào hít sâu một hơi, mười bốn năm trước hắn ta lấy được danh hiệu người mạnh nhất Thiên Thánh quốc, có thể nói là đệ nhất dưới Thiên Linh.

Khi đó, Lục Thần vừa tàn sát Đông Phương gia, hắn ta đã gặp thoáng qua Lục Thần.

Bây giờ suy nghĩ lại, đâu phải hắn ta gặp qua Lục Thần, mà hắn ta đã gặp qua Tử Thần mới đúng!

Ở trước mặt Lục Thần, bản thân hắn ta không đỡ được một chiêu!

Huyết Hào lại hít sâu một hơi rồi thở dài: "Vì sao dưới gầm trời này, còn có người cường hãn như thế?"

"Đừng nói là người mạnh nhất Thiên Thánh, cho dù là người mạnh nhất Thiên Nguyên từ trước tới nay, hay là mấy ngàn năm sau, có lẽ cũng không thể nhìn tới bóng lưng người này!"

Mười hai cường giả Thiên Linh của Thiên Thánh quốc bị một chiêu của Lục Thần, chém chết hết!

"Đại chiến có một không hai" trong tưởng tượng của mấy trăm vạn người, lại dùng hình thức miểu sát để chấm dứt, khiến cho đầu óc vô số người trở nên trống rỗng.

Nhưng Lục Thần đã thấy quá nhiều tình huống như vậy.

Trên mặt hắn không có chút vui sướng nào sau khi thắng lợi, giống như mọi chuyện vừa xảy ra đều là chuyện không thể bình thường hơn.

Không phải Lục Thần tâm cao khí ngạo, mà thật sự không có gì đáng để vui mừng.

Hắn đã giết trên trăm gã Tiên Vương, nói gì tới mười hai tên Thiên Linh này.

Trong lúc tất cả mọi người bị một trận chiến này của Lục Thần làm cho hoảng sợ tới mức hồn phi phách tán, thì đột nhiên có một luồng hàn quang từ đằng xa bắn nhanh tới.

"Ngươi giết sư phụ ta, ta liều mạng với ngươi!"

Trong nháy mắt, một thanh lợi kiếm đã bay tới trước mặt Lục Thần!

Thực lực người tới không đáng nhắc tới, Lục Thần chỉ nhẹ nhàng vung cành cây lên đã có thể đánh bay người nọ ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment