Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Chuyện này có lẽ còn phấn kích hơn chuyện diệt môn Đông Phương gia.
Nhưng Lục Thần ca ca đứng ở đó, lặng như mặt nước, bất động như núi, khiến nàng có một cảm giác không thể vượt qua. Loại khí phách này, quả thực... Mê chết người rồi!
Mười bốn năm, Mộng Khê đã làm thê tử, làm mẫu thân người ta.
Nhưng chỉ gặp lại một lần thôi.
Thì nàng vẫn như lúc âm thầm nhìn thấy người thiếu niên kia, một thương phá thương khung, trái tim đập rộn lên, không kiềm chế được...
"Ta không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này." Lục Thần thản nhiên nói: "Mười hai Thiên Linh các ngươi cùng lên đi."
Nghe được câu này, chân Thiết thúc mềm nhũn, suýt nữa ngã sấp xuống.
Một chọi mười hai không nói, còn bảo người ta cùng tiến lên... Thần Nhi điên rồi sao!
Trái tim Thượng Quan Hồng thì suýt nữa nhảy ra ngoài. Thật vất vả mới có thêm một chiến lực, kết quả là muốn tặng không cho đối phương!
Hai cường giả Thiên Linh của Thiên Vũ quốc là Tàn Vân và Nguyên Hóa đi tới bên cạnh Lục Thần, hỏi: "Lục Thần, không nên hành động thiếu suy nghĩ, cho dù muốn đánh thì ba người chúng ta liên thủ, phần thắng cũng lớn hơn một chút."
"Không cần." Lục Thần bình thản, dứt khoát từ chối hai người: "Một mình ta là đủ!"
Hiển nhiên những lời này của Lục Thần đã chọc giận mười hai Thiên Linh của đối phương.
Là người mạnh nhất Thiên Nguyên đại lục, mỗi một cường giả cảnh giới Thiên Linh đều được vạn người kính ngưỡng, ngay cả vua một nước thấy bọn họ cũng phải nhún nhường ba phần, sao có thể chịu nổi sự miệt thị như vậy.
"Lục Thần, ngươi thật sự quá to gan!"
"Bảo mười hai người chúng ta cùng lên? Từ xưa tới nay chưa từng thấy người nào kiêu ngạo như thế!"
"Được, cùng lên phải không, đúng lúc dùng máu của Lục Thần ngươi, tế cờ đại quân Thiên Thánh ta!"
Lục Thần đã đưa ra yêu cầu đấu đơn, hai quân đối đầu sĩ khí làm trọng, đương nhiên Thiên Thánh quốc không thể hoảng sợ lùi bước.
Giữa sân, ngoại trừ mười hai tên cường giả Thiên Linh, những người khác đều lui về phía sau, mấy trăm vạn đại quân hai bên đều đang chờ đợi trận chiến "có một không hai" này!
Mười hai người bên phía đối phương đều đã rút vũ khí ra, có đao kiếm, cũng có phù trần kim bát, chiến chùy, chiến phủ.
Vũ khí của mười hai người này vừa xuất hiện, đã lập tức khiến toàn trường náo động.
"Là Chấn Thiên Chùy? Này, người kia thật sự đang dùng Chấn Thiên Chùy trong truyền thuyết sao?"
"Hổ Phách Thiên Tinh Kiếm! Là Hổ Phách Thiên Tinh Kiếm, nghe nói đó là Thần khí đã thất truyền ngàn năm, lại nằm trong tay người kia!"
"Cái đó là... Lệ Sát Hóa Cốt Đao? Chí Ma Thần Khí, tục truyền không phải đã bị hủy rồi sao, vì sao lại xuất hiện ở nơi này?"
Đều là người tập võ, ai mà không rõ những Thần khí trong truyền thuyết này.
Mà mười hai người kia đã tu luyện tới cảnh giới Thiên Linh, đương nhiên cũng sẽ dùng vũ khí mạnh nhất.
Trong mười hai Thiên Linh, có một lão giả nhìn Lục Thần chắp tay sau lưng thì cười lạnh nói: "Lục Thần, lấy vũ khí ra đi. Nghe nói ngươi dùng thương, bản thân ta muốn xem thử ngươi dùng là thần thương như thế nào!"
Lục Thần thản nhiên nói: "Sợ là ngươi chưa từng nghe nói tới thanh thương, nhưng ta không mang."
Thiết thúc vừa đứng thẳng người dậy, chân lại mềm nhũn.
"Trời ơi nương của ta ơi, Thần Nhi, ngươi, ngươi... Quá đáng rồi!"
Đánh mười hai Thiên Linh lại không mang vũ khí? Đùa cái gì vậy!
"Không mang vũ khí? Hừ hừ, đó là chuyện của ngươi, đừng hy vọng chúng ta sẽ thủ hạ lưu tình. Chỉ dựa vào những lời ngươi vừa nói... Đã đủ để ngươi chết một vạn lần!"
Lục Thần mỉm cười, ánh mắt đảo qua mặt đất, vừa vặn trước mặt hắn có một cành cây khô, dài không tới năm mươi cm, to cỡ ngón tay. Lục Thần cúi người nhặt cành cây đó lên.
Cành cây kia vốn đã khô nứt, Lục Thần vừa cầm lên, cành cây đã không chịu nổi sức mạnh, gãy mất nửa.
Hiện tại cành cây trong tay Lục Thần chỉ còn khoảng hai mươi mấy cm, nằm trong tay hắn chỉ là một cây gậy nhỏ.
Lục Thần cũng không quá quan tâm, một tay chắp sau lưng, ước lượng một chút rồi nói: "Bỏ đi, cứ dùng cái này cũng được."
Bầu không khí ngưng đọng lại ở một khắc này, không biết đầu óc bao nhiêu người bị nghẽn mạch...
"Ha ha ha, Lục Thần, ngay cả vũ khí cũng không có, ta xem ngươi giết mười hai Thiên Linh chúng ta như thế nào."
"Người kiêu ngạo như thế, hôm nay ta nhất định phải rút gân lột da ngươi!"
"Giết!"
Mười hai Thiên Linh đồng thời bùng nổ linh lực, trong nháy mắt đánh về phía Lục Thần!
Lục Thần lạnh lùng đứng ở giữa sân, bóng dáng của mười hai người này trong mắt hắn vô cùng rõ ràng!
Hắn rót linh lực vào cành cây, đột nhiên khẽ quát một tiếng: "Tới hay lắm!"
"Địa Sát Huyền Minh Thương. Thiên Huyền Địa Sát!"
Vừa dứt lời, cành cây ngắn kia lập tức huyễn hóa ra ảo ảnh một thanh trường thương!
Oanh một tiếng, trường thương trực tiếp cắm xuống mặt đất, trong nháy mắt, mặt đất nứt ra!
"Này, nhánh cây kia đánh vỡ mặt đất luôn sao?"