Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Cây cời lửa, gậy treo quần áo, cần câu, cái cào, cái cuốc, xẻng cơm, không biết những thứ này có được tính là Thần khí mạnh nhất Thiên Nguyên hay không.
"Ài, trên đời này thật sự có người siêu việt như thế, thật không biết còn có ai đánh thắng được Lục Thần." Viện trưởng vẫn cảm thán không thôi.
Lục Uyển Nhi không nhịn được cười trộm: "Viện trưởng, ta thấy hắn chẳng lợi hại chút nào, mà ta cũng biết có mấy người có thể khiến hắn ngay cả đánh trả cũng không làm được."
"Hả? Làm gì có chuyện đó? Ngươi nói ai vậy?"
Lục Uyển Nhi cười nói: "Nương ta, ta, Thiết thúc! Hứ!" Nói xong, Lục Uyển Nhi mặc kệ viện trưởng đang mang vẻ mặt nghi hoặc, đắc ý xoay người, phấn khởi không thôi.
...
Lục Thần nhìn bản thân đã phá hỏng một nửa Thiên Vũ thành, xấu hổ nói với mẫu thân: "Nương, có lẽ nơi này cần xây dựng lại, chúng ta không thể nào định cư ở đây được."
"Ai da, Thần Nhi, ngươi không thấy đâu. Vừa rồi có một luồng khí đánh tới, phàm là kiến trúc cao hơn ba tầng, đều bị chém ngang hết..." Tần Nguyệt Cầm nhớ lại vẫn còn sợ nói.
"Nương, không làm người bị thương chứ."
"Không đâu, có người nói cho chúng ta biết, khi công thành đối phương sẽ thả hỏa tiễn, nên nhắc chúng ta không được đứng ở nơi cao. Chỉ là cảnh tượng kia quả thực hơi dọa người."
Lục Thần mỉm cười: "Vậy là tốt rồi, chúng ta đi thôi, về nhà."
"Mọi chuyện kết thúc rồi?"
Lục Thần gật đầu: "Kết thúc rồi."
"Luồng khí động kia là do ngươi tạo ra?"
"Ách... Nương, lúc ấy ta cũng không nghĩ nhiều như vậy..." Bây giờ suy nghĩ lại, thì phá hoại kiến trúc quả thực rất thích, khó trách đám đệ tử không nên thân của hắn suốt ngày phá dỡ nhà cửa giúp hắn.
Tần Nguyệt Cầm đột nhiên nở nụ cười, trong mắt tràn đầy cưng chiều: "Đứa nhỏ ngốc... Nếu phụ thân ngươi có thể nhìn thấy ngươi có tiền đồ như vậy, trên trời có linh thiêng cũng sẽ vui mừng."
Lục Thần thở dài một hơi, một đời này tiếc nuối lớn nhất là mất phụ thân quá sớm.
Ở đằng xa, đã có người đang hỏi thăm tung tích Lục Thần, chắc là Thượng Quan Hồng phái người tìm hắn.
Nếu gặp Thượng Quan Hồng thì lại phải trò chuyện một chút, Lục Thần lười gặp hắn ta, nên lưu lại một tờ giấy tại chỗ ở, dẫn mẫu thân rời khỏi Thiên Vũ thành.
...
Một tháng sau, toàn bộ quân đội Thiên Thánh quốc rút lui khỏi Thiên Vũ quốc, tất cả thành thị đã chiếm đóng đều được trả về.
Hai tháng sau, Thiên Thánh quốc rút quân khỏi Thiên Uy quốc, quốc quân của Thiên Uy quốc đang bị giam trong thủy lao Thiên Thánh cũng bị đuổi về làm quốc quân của mình.
Sau đó, quốc quân ba nước ký kết hiệp nghị ngưng chiến trăm năm ở Thiên Thánh thành.
Từ đầu tới cuối, quốc quân Thiên Uy quốc - Tống Uy vẫn cho rằng bản thân đang nằm mơ.
Vốn đã là vua mất nước, đột nhiên không hiểu vì sao quốc gia của mình được khôi phục, bản thân cũng quay lại làm quốc quân.
Không chỉ vậy, ba nước còn ký hiệp nghị ngưng chiến trong vòng trăm năm!
"Lý Khanh, ta, có phải ta đang nằm mơ không?" Sau khi ký vào hiệp nghị ngưng chiến, Tống vương còn phải quay lại hỏi mưu thần bên người.
"Quân thượng, chuyện này... Cựu thần cũng cảm thấy mình đang mơ... Nhưng có vẻ đây là sự thật, Thiên Uy quốc của chúng ta phục quốc!" Cựu thần đã rơi lệ đầy mặt: "Chỉ là dân chúng Thiên Uy ta nguyên khí đại thương, sau này quân thượng phải bớt gần nữ sắc, để ý quốc sự nhiều hơn."
"Ta... Ta đã biết..." Tống Uy thở dài một tiếng: "Ông trời đối với ta không tệ, cho ta thêm một cơ hội nữa, lần này ta sẽ không giẫm lên vết xe đổ của mình."
Đại chiến ngừng giữa chừng, nhưng dân chúng vẫn cần vỗ về, ba nước vẫn còn một con đường dài phải đi.
Huống chi, hiệp nghị ngưng chiến chỉ có trăm năm, sau trăm năm sẽ như thế nào, cũng không ai nói trước được.
Tuy Thiên Thánh quốc tổn thất mười hai Thiên Linh, nhưng căn cơ vẫn còn đó, không thể khinh thường.
Đương nhiên, những chuyện này cũng không còn quan hệ gì với Lục Thần.
Những ngày tiếp theo, hắn chỉ hy vọng được ở bên cạnh mẫu thân, bình yên sống qua ngày.
Năm năm sau, Lục Uyển Nhi gả cho một đệ tử thiên tài của Chí Trăn Linh Viễn. Đối phương tên là Huyền Ly, mặc dù không có bối cảnh gì, nhưng tư chất cực cao, tính cách kiên định, chắc chắn không lâu sau sẽ bộc lộ tài năng.
Hai người thành thân một năm thì có hài tử.
Tần Nguyệt Cầm bèn tới nhà Lục Uyển Nhi ở, giúp đỡ chăm sóc cháu ngoại, tận hưởng thú vui đoàn viên.
Thiết thúc vẫn luôn theo đuổi võ đạo, mười hai năm sau trận chiến ba nước, rốt cuộc đạt tới cảnh giới Tiên Linh, chỉ là dựa vào tư chất của hắn ta thì rất khó tiến thêm một tầng nữa.
Nghiêm Trụ tư chất bình thường, nhưng là người rất linh hoạt, quan trọng nhất hắn ta là đệ tử duy nhất của Lục Thần, mặc dù đại đa số là dựa hơi việc học nấu ăn, nhưng cuộc sống trôi qua cũng thuận buồm xuôi gió.
Năm 1768 lịch Thiên Nguyên, Tần Nguyệt Cầm mất, hưởng thọ 88 tuổi.
Ba mươi chín năm sau, Thiết thúc mất, hưởng thọ 132 tuổi.