Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Người thuộc hạ này của Lục gia từ nhỏ đã coi hắn như con ruột, còn phục tùng mệnh lệnh cứu Lục Thần ra khỏi nguy hiểm, thậm chí có thể so sánh với phụ thân Lục Thần!
Mà qua ba tháng nữa, chính là sinh nhật 100 tuổi của Lục Thần.
Một mình Lục Thần ngồi ở nhà cũ của ngoại công, mặc dù hiện tại thân thể hắn vẫn khỏe mạnh như trước, nhưng một đời vội vã, đảo mắt đã là trăm năm rồi!
Lục Thần thở dài một tiếng: "Đến lúc rời đi rồi!"
Trong khoảng thời gian này, Lục Thần đi thăm Lục Uyển Nhi. Hiện giờ hai phu thê Uyển Nhi và Huyền Ly đều là cường giả cảnh giới Thiên Linh, được người người kính ngưỡng.
Chỉ khi gặp được Lục Thần, hai người đó mới tháo bỏ vinh quang, trở thành giống như người thường.
Lục Thần cũng cực kỳ yêu thương muội muội của đời này, chỉ tiếc hắn không có lễ vật gì có thế lấy ra tặng cho nàng.
Vì không để Uyển Nhi lo lắng, Lục Thần chỉ nói bản thân muốn đi xa, sau đó rời khỏi Huyền Thiên phủ.
Vô tình, Lục Thần lại đi tới Lý phủ ở Thiên Thánh thành.
Bây giờ Mộng Khê cũng là cường giả cảnh giới Thần Linh, nhưng ba mươi năm trước Lý Hạo Bạch đã đột phá cảnh giới Thiên Linh, hiện tại là một hộ quốc cung phụng của Thiên Thánh quốc.
Hôm nay Mộng Khê đang dẫn chắt trai của mình tới trường, từ rất xa Lục Thần đã nhìn thấy nàng.
Thoạt nhìn vẻ ngoài Mộng Khê khoảng bốn mươi tuổi, nhưng dung nhan và dáng vẻ thướt tha vẫn khiến người nhìn hai mắt tỏa sáng.
Dựa vào thực lực của nàng, sống thêm hơn trăm năm nữa chắc chắn không thành vấn đề, nếu có thể đột phá cảnh giới Thiên Linh, có lẽ còn có thể sống nhiều hơn trăm năm nữa.
Mộng Khê dặn dò chắt trai, đột nhiên ngẩng đầu... Hình như lúc nãy có người nhìn nàng ở trong chỗ tối, chỉ là bây giờ nhìn xung quanh lại không phát hiện ra ai cả.
Mộng Khê ngơ ngác đứng đó hồi lâu không rời đi, dường như nàng cảm giác được có một vị lão bằng hữu đột nhiên đến thăm... Có lẽ là nói lời từ biệt với nàng thôi...
…
Ba tháng sau, một mình Lục Thần đi tới trước cái hồ vô danh, nhặt cần câu đặt bên bờ hồ lên.
Cái cần câu này đã làm bạn với Lục Thần nhiều năm, dựa vào kỹ năng câu cá của Lục Thần thì cá câu được nhiều, mà cá thả đi cũng nhiều không kém.
Có lẽ cá trong hồ vô danh đều có thể gọi tên được.
Xoay người nhặt cần câu xong Lục Thần ngưng thần rồi mạnh mẽ đâm cần câu ra.
Mặt hồ trăm dặm, một đạo kình khí phá không mà ra, hồ nước trực tiếp bị phân ra làm hai, trong khoảng thời gian ngắn, mặt hồ chấn động, sóng đập mãnh liệt.
Lục Thần lắc mình một cái tiến vào trong hồ nước, trong nháy mắt, nước hồ bị kích khởi lên ùn ùn đè ép xuống.
Lục Thần chắp một tay sau lưng, một tay cầm cần câu, hai mắt khép hờ...
Nước hồ vô tận khó mà tưởng nổi, giống như trời sập đổ về phía Lục Thần.
Nhưng lại không thấy Lục Thần có bất kỳ động tác nào, quanh thân hắn có vô số thương ảnh chớp động, hình thành một trận phòng ngự kín không kẽ hở.
Trong khoảnh khắc nước hồ phủ xuống, trăm mét chung quanh Lục Thần như được một cái lồng bao phủ, dòng nước khó có thể tiếp cận thân thể!
Càng khó hơn là, trong toàn bộ quá trình phòng ngự, Lục Thần lại không hề sử dụng linh lực trợ giúp, chỉ dùng thương ý chống đỡ nước hồ đầy trời.
Đột nhiên, Lục Thần nhảy ra khỏi hồ, đứng trên bờ.
Giờ phút này, y phục trên người hắn không dính một giọt nước nào, khó mà tưởng tượng được hắn vừa trải qua một trận sóng cuộn biển gầm, lại không để nước dính thân.
Lúc này Lục Thần mới mở mắt ra.
Một đời này, hắn mất đi rất nhiều, lĩnh hội cũng rất nhiều, nhưng trăm năm tang thương cũng làm cho hắn lĩnh ngộ thương ý tới cảnh giới viên mãn.
Thương ý có lực phá thương khung, như sấm vang chớp giật, giống như khi niên thiếu tàn sát Đông Phương gia, lực ngăn sóng dữ, giận phá thiên quân, rồi lại có thể kéo dài vô tận, kín không kẽ hở, lại lạnh nhạt nhìn mây cuốn mây bay, hoa nở hoa tàn.
Thương ý tùy tâm mà động, ý chỉ chỗ nào thương tới chỗ đó, giống như độc hành thiên hạ, vạn người thần phục, vừa có thể nghịch chuyển càn khôn, biến hóa ngàn vạn, lại như thế sự khó liệu, quanh co trăm mối...
Lục Thần khẽ vuốt cần câu trong tay, mỉm cười: "Không ngờ, thứ theo ta tới cuối cùng, lại là ngươi. Xem ra ta không uổng công luyện tập kỹ năng câu cá."
Ở một đời này, cảnh giới cao nhất của Lục Thần chỉ có thể đạt tới Dã Nhân Vương thập bát tinh. Không biết là do trong thế giới Cổ Cảnh chỉ có thể luyện tới cảnh giới này, hay là vì nguyên nhân gì khác.
Đương nhiên, có thể tăng thêm một tinh thì thu hoạch của Lục Thần ở thế giới Cổ Cảnh đã nhiều hơn người khác rồi.
Lục Thần mỉm cười, thả cần câu lại bên hồ, một mình trở về phòng cũ.
Thời gian đã tới, Lục Thần khẽ nhắm mắt lại, hồi tưởng lại một đời này. Tuy có tiếc nuối, nhưng cũng có thân tình che chở, quan trọng hơn là thương ý đã đạt tới đại thành, coi như không uổng một đời này.