Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Tiểu Thú tức giận, hiện tại hận không thể đi tới dạy dỗ đám người này một chút, nhưng vừa quay đầu lại thấy hai kiều thê của mình.
Nếu mình ra tay mà thu lại không được, lỡ như đánh chết người, vậy chẳng phải sau này kiều thê của mình sẽ không ngóc đầu lên được sao.
Huống hồ cũng không phải cả bộ lạc Bạch Lang đều tin vào những chuyện thêu dệt này.
Nghĩ tới đây, Tiểu Thú lại nhịn được!
"Được, đi, các ngươi nói ta và cha ta ăn chùa đúng không, chờ cha ta trở về sẽ khiến tất cả các ngươi câm miệng!"
"Ngưng, đây đã là ngày cuối cùng, nếu con mồi của cha ngươi không phải tốt nhất thôn, hai người các ngươi hãy cút ngay ra khỏi thôn!"
"Tốt, nếu con mồi của hắn là tốt nhất, vậy bốn người các ngươi cút!"
Đúng lúc này, cửa thôn xuất hiện một bóng dáng, mọi người nhìn lại, chỉ thấy Lục Thần một mình tay không đã trở về.
"Ha ha ha ha, ta đã nói rồi, các ngươi nhìn Sài Lang đi, không săn được gì hết!" Đại Tráng cười như điên.
Tiểu Thú cau mày, không thể nào, cha muốn đi tìm Thú Liệp thần, sao có thể tay không mà về?
Ở đằng xa, Lục Thần thấy Tiểu Thú thì gân giọng hô: "Tiểu Thú, gọi một số người tới đây trợ giúp."
Tiểu Thú sửng sốt một chút, nhưng vẫn nhanh chóng gọi đám người Hắc Viên tới.
Những người khác lạnh lùng nhìn cửa thôn: "Còn hỗ trợ? Chẳng lẽ săn được dã thú nhị cấp? Giả vờ cái gì!"
Không lâu sau, Hắc Viên chạy tới, nhìn vẻ mặt của hắn ta giống như thấy quỷ, hắn ta chạy thẳng đến phòng ở của tù trưởng.
Bạch Lang Vương nhanh chóng chạy ra từ trong nhà, lớn tiếng hô: "Tất cả nam nhân trong thôn lập tức đi theo ta!"
"Sài Lang săn được đại gia hỏa!"
Bốn, năm trăm người đứng trước thi thể của một con cự thú màu vàng, ai nấy đều rụng mất cằm.
"Đây, đây là... Kim Mao Hống thành niên? Thú Vương cửu, cửu cấp?"
"Trời ạ, không phải nói người nhìn thấy Kim Mao Hống đều là thức ăn của nó sao?"
"Thật lớn! Sài Lang, đây thật sự do là ngươi săn được? Cả Ngõa La Tinh có mấy bộ lạc có thể săn giết Kim Mao Hống?!"
Lục Thần gãi đầu một cái, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vận khí tốt mà thôi, đúng lúc nó bị thương, cũng không biết bị người nào đánh trọng thương, để ta nhặt tiện nghi."
Hắc Viên trợn tròn đôi mắt, hoảng sợ nhìn Lục Thần: "Sài Lang huynh đệ, chúng ta sống ở đây mấy trăm năm cũng chưa từng nghe nói có người nào có vận may tốt như ngươi!"
"Lại nói, toàn thân con Kim Mao Hống chỉ có cái trán có một vết thương thật nhỏ, toàn thân không có chỗ nào bị thương, nó bị người ta tổn thương như thế nào..."
Lục Thần hơi xấu hổ, việc này giải thích nữa thì rất có thể sẽ lộ ra, hắn vội vàng ra hiệu với Tiểu Thú: "Tiểu Thú, còn lo lắng làm gì, nhanh chóng kéo về thôn!"
"Phụ thân, chúng ta tới giúp ngươi!" Hai mỹ nữ bên cạnh Tiểu Thú lại ra tay trước.
"Phụ thân?" Lục Thần tỏ vẻ ngơ ngác, nhưng nhanh chóng nghĩ tới nguyên nhân.
Hai người này là con dâu của hắn.
Con dâu... Lục Thần đỡ trán, tỏ vẻ cuộc đời không còn gì đáng tiếc!
Con mồi của Lục Thần như một ngọn núi nhỏ ở trong thôn, Đại Tráng đã sợ đến mức không nói nên lời.
"Kim Mao Hống... Thứ này cũng có thể săn được?"
Tiểu Thú mỉm cười: "Hiện tại không còn ai nói cha con chúng ta ăn không ngồi rồi nữa chứ."
Lần này ngay cả việc bình chọn cũng bị bỏ qua, Bạch Lang Vương xúc động đến mức nói năng lộn xộn: "Sài Lang huynh đệ quá mạnh mẽ, bộ lạc Bạch Lang chúng ta lại... Không đúng, là ngươi lại săn được dã thú cửu cấp, chuyện này thật không thể tin được."
"Ta nghĩ đã không cần phải bình chọn, Sài Lang là dũng sĩ mạnh nhất của bộ lạc Bạch Lang chúng ta! Hắn sẽ đại biểu bộ lạc Bạch Lang chúng ta tham gia Thú Liệp thần đại tế!"
Nữ nhân trong bộ lạc xử lý tốt thi thể của Kim Mao Hống, thi thể Kim Mao Hống cũng có linh khí bảo vệ, không thể hư thối nhanh như vậy, nhưng vẫn nên ăn khi còn tươi thì tốt hơn.
Lượng thức ăn này mấy ngày ăn không hết, có một phần phải làm thành thịt khô, xương cốt có thể làm thành vũ khí sắc bén... Nói chung, bộ lạc bận một trận, sau đó mới xử lý tốt thi thể Kim Mao Hống.
Hai ngày sau, cuối cùng Lục Thần có thể xuất phát, Bạch Lang Vương tự mình đeo đồ trang sức đại diện cho bộ lạc Bạch Lang cho Lục Thần.
"Sài Lang huynh đệ, lần này cuối cùng bộ tộc Bạch Lang chúng ta có thể hãnh diện một lần."
"Ngươi có thể lựa chọn mười dũng sĩ hộ tống các ngươi đi tới chủ tế đàn Thú Liệp thần."
Lục Thần lựa chọn đám người Hắc Viên, mang theo lương khô bộ lạc Bạch Lang chuẩn bị cho hắn, cùng nhau lên đường với Tiểu Thú.
Tiểu Thú đi theo bên cạnh Lục Thần, đám người Hắc Viên đẩy xe đi theo phía sau.
"Cha, sau này chúng ta không trở về bộ lạc Bạch Lang sao?" Tiểu Thú nhỏ giọng hỏi.
"Ngươi thật sự coi chúng ta là khách du lịch sao, không phải Bạch Lang Vương nói nếu đẳng cấp con mồi hiến tế đủ cao thì thậm chí có thể được Thú Liệp thần chỉ điểm, dã thú cửu cấp là dã thú có đẳng cấp cao nhất ở nơi đây, chắc có thể thu hút sự chú ý của Thú Liệp thần." Lục Thần đáp.