Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Thấy bốn bề vắng lặng, Lục Thần trực tiếp triển khai thân pháp, nhanh chóng đi thẳng đến Tử Vong Chi Địa trong miệng dân bản xứ.
Có người nói nơi đây có một con dị thú cửu cấp sinh sống, đây là dị thú vương của vùng rừng rậm này.
Ở ngoài trăm dặm, Lục Thần thấy được ở dưới chân núi của một ngọn núi nham thạch cực lớn có một sơn động cực lớn cao mấy chục mét, nghênh ngang xuất hiện trước mặt hắn.
Là một nam nhân từng làm Lang Vương 100 năm, Lục Thần hiểu rất rõ tâm tư của dã thú.
Sào huyệt của dị thú khác đều bị che giấu, chỉ có dị thú thực lực đủ mạnh mẽ mới dám phơi bày sào huyệt ra ngoài rõ ràng như vậy.
"Có lẽ đây chính là sào huyệt của con Kim Mao Hống kia." Lục Thần trực tiếp đi vào huyệt động.
Chủ nhân không ở nhà, bên trong sào huyệt tràn đầy xương cốt của dã thú, nhân loại, tản ra mùi hôi thối.
"Tên kia không có ở đây sao? Nếu nó đi ra ngoài săn thú thì không biết phải chờ bao lâu." Lục Thần lắc đầu, trong lòng suy nghĩ có nên đi ra ngoài tìm xem hay không.
Lúc này đột nhiên Tiểu Lục có phản ứng, Lục Thần liền gọi nàng ra: "Sao vậy Tiểu Lục?"
"Lão đại, bên trong huyệt động này có mùi dược thảo rất nặng, sâu trong huyệt động này có linh thảo!" Tiểu Lục kích động nói: "Hình như có mùi của Thú Thần Huyễn Hồn Thảo!"
Lục Thần biết rất ít thảo dược, ngược lại Tiểu Lục nói có tác dụng vậy thì nó sẽ có tác dụng.
"Tốt, vậy ngươi đi hái đi, để Tiểu Mao Đoàn và Tiểu Nguyên bảo vệ ngươi!"
Khi Tiểu Lục đã ngắt lấy thảo dược bên trong huyệt động, gần như cùng lúc đó ở cửa động vang lên một trận ầm ầm.
Lục Thần nhanh chóng đi tới cửa động, phát hiện ba con Kim Mao Hống đang chạy về huyệt động.
Mấy con Kim Mao Hống có bộ lông màu vàng, chiều cao vượt quá 60 mét, thân thể cực lớn.
"Ba con?" Lục Thần hơi híp mắt lại: "Hình như bọn chúng muốn bảo vệ linh thảo bên trong huyệt động, Tiểu Lục vừa ra tay thì đã hấp dẫn Kim Mao Hống ở gần đây... Vậy giết cùng một chỗ đi!"
Thậm chí Lục Thần không cần sử dụng vũ khí, trong khi bóng dáng chớp động, ba con Kim Mao Hống cửu cấp đã chết trong tay hắn.
Cùng lúc đó, Tiểu Lục cũng đã ngắt được thảo dược, vừa đi ra liền thấy thi thể của ba con cự thú trên mặt đất.
Lục Thần vỗ tay một cái: "Mạnh hơn yêu thú cửu chuyển một chút, không ngờ thế giới này lại có dã thú mạnh mẽ như thế!"
Tiểu Lục vừa cười vừa nói, "Lão đại, mạnh hơn nữa không phải cũng bị ngươi giết rồi sao, mang cả ba con này về sao?"
Lục Thần suy nghĩ một chút rồi nói: "Ba con quá phiền toái, lấy ra thú hạch của hai con mang về cho Tiểu Thú, ta mang một con lớn nhất về là được."
"Bây giờ đi về hơi làm người khác chú ý, bên này đã có dược liệu, Tiểu Lục, chúng ta tùy tiện đi dạo đi!"
Cuối cùng thi đấu dũng sĩ trong bảy ngày cũng chuẩn bị kết thúc.
Từng dũng sĩ lần lượt quay về bộ lạc, người cũng trong bộ lạc đều vây quanh, nhìn con mồi các dũng sĩ mang về.
"Đại Tráng, một mình ngươi săn được ba con Đoản Vĩ Hôi Mục Lang sao?"
"Đầu cũng không nhỏ, đều là mười năm trở lên, là đỉnh cấp trong dã thú nhất cấp."
"Đây cũng là thành tích tốt nhất hiện nay! Đại Tráng, ngươi đúng là đệ nhất dũng sĩ của bộ lạc Bạch Lang chúng ta."
Tiểu Thú dẫn theo hai thê tử đi xem náo nhiệt.
Tiểu Thú cũng không phát biểu ý kiến về những con mồi các dũng sĩ mang về, người ta đãi mình ăn uống no say, hắn ta cũng không tiện đả kích những người chất phác này.
Ngược lại có mấy cái dũng sĩ nhìn Tiểu Thú trái ôm phải ấp, trong mắt lóe lên vẻ chán ghét.
"Một đại nam nhân chỉ biết trốn trong lòng nữ nhân vui chơi, người như vậy xứng ở trong bộ lạc sao?"
"Thậm chí còn không dám tham gia thi đấu dũng sĩ, ta chưa từng thấy nam nhân nào không có cốt khí như vậy!"
"Đừng nói là thi đấu dũng sĩ, ngươi thấy bình thường hắn có tham gia săn bắn không? Chỉ biết ăn bám!"
"Bọn họ cứu mấy người Hắc Viên, nhưng chúng ta cũng nuôi bọn họ gần một tháng, vì sao bọn họ còn mặt mũi nương nhờ Bạch Lang chúng ta!"
Tiểu Thú mỉm cười nhìn về phía vài vị dũng sĩ: "Bằng hữu, ai nói chúng ta ăn uống chùa? Không phải cha ta đã đi săn thú sao?"
"Cha ngươi? Nhìn Sài Lang một cái đã biết không có bất kỳ kinh nghiệm săn bắn nào, ngươi cảm thấy hắn có thể bắt được cái gì?"
"Ta thấy Sài Lang còn không bắt được một con thỏ!"
Tiểu Thú nghe bọn họ nói cha như vậy thì lập tức không vui: "Sao các ngươi lại nói vậy, ngay cả tù trưởng cũng nói chúng ta muốn ở bao lâu cũng được, các ngươi đáng là gì?"
"Tù trưởng là tù trưởng, người thật sự săn thú là chúng ta! Chúng ta muốn đuổi ngươi đi, tù trưởng cũng ngăn không được!" Đại Tráng tức giận nói: "Người còn không tham gia thi đấu dũng sĩ thì có tư cách gì để nói chuyện ở chỗ này? Đồ hèn nhát!"