Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Tiểu Thú nhức đầu: "Có thì có thôi... Cha, ta với ngươi khác nhau, ta là thần thú, nếu chúng ta không sinh sôi nảy nở thì làm gì có nhiều thần thú biến chủng như vậy."
Lục Thần suy nghĩ, hình như lời này cũng có lý.
Long sinh chín đứa con, từng con khác nhau, khi hợp thành Tiểu Thú có hai con rồng, còn có một đống thần thú khác, có mấy trăm hài tử thì cũng không quá đáng.
Được rồi, lần này không bắt kịp, không biết tối hôm nay còn có ai tới đưa nước quả hay không.
Đều nói ấn tượng đầu tiên vô cùng quan trọng, sau khi việc đưa nước quả không thực hiện được, những buổi tối sau đó đều không có ai đến quấy rối Lục Thần.
Sau khi không có cơ hội gặp diễm ngộ, Lục Thần chỉ có thể đặt tâm tư của mình vào việc hỏi thăm về Thú Liệp thần.
Dựa theo lời Bạch Lang Vương nói, hai tháng rưỡi nữa là sẽ đến đại lễ tế bái Thú Liệp thần, đến lúc đó tất cả bộ lạc ở Ngõa La Tinh chẳng những đều phải mở ra tế đàn thần linh của bản thân, hơn nữa còn chọn ra dũng sĩ mạnh nhất của các tộc để đi tới tổng tế đàn thần linh để tế bái Thú Liệp thần.
Xem ra đây là một cơ hội khó có được.
Lục Thần và Tiểu Thú cũng không có chỗ nào để đi, cứ như vậy, Lục Thần và Tiểu Thú tạm thời ở lại bộ lạc Bạch Lang.
Để dung nhập vào bộ lạc Bạch Lang, Lục Thần tự xưng là "Sài Lang", Tiểu Thú tự xưng là "Bách Thú".
Nửa tháng sau, vào ngày này, Bạch Lang Vương triệu tập tất cả thợ săn trong bộ lạc, tuyên bố muốn chọn ra dũng sĩ mạnh nhất trong bộ lạc.
"Chiếu theo lệ cũ, mỗi dũng sĩ đều có cơ hội tranh giành danh hiệu dũng sĩ mạnh nhất." Bạch Lang Vương nói lớn: "Trong bảy ngày, người nào săn bắn được con mồi đẳng cấp cao nhất thì có thể mang theo con mồi, đại diện Bạch Lang tộc chúng ta tham gia tế bái thần linh Ngõa La Tinh!"
Hình như thấy tâm trạng của mọi người cũng không quá cao, Bạch Lang Vương lắc đầu, quát lớn: "Mặc kệ những bộ lạc khác thấy chúng ta thế nào, nhưng chúng ta chắc chắn phải lấy được chúc phúc của Thú Liệp thần, nếu không làm sao Bạch Lang tộc chúng ta có thể sống sót ở nơi dã thú vây quanh như Ngõa La tùng lâm!"
"Nếu là dũng sĩ thì chắc chắn phải đảm đương trách nhiệm bảo vệ bộ lạc!"
Bị tù trưởng giáo huấn một trận, mọi người mới lại ngẩng đầu, siết chặt nắm đấm.
Lục Thần mặc kệ những người khác có ý nghĩ gì, nói: "Bạch Lang Vương tù trưởng, ta có thể tham gia thi đấu dũng sĩ của các ngươi không?"
Đám người đều nhìn về Lục Thần, sau đó vừa nhìn về phía Bạch Lang Vương.
Lão giả thợ săn được Lục Thần cứu lặng lẽ kéo tay áo của Lục Thần.
"Sài Lang, dũng sĩ mạnh nhất không phải như những gì ngươi tưởng tượng, người của thôn chúng ta chỉ có thể săn bắn dã thú nhất cấp, cho nên tế phẩm của chúng ta sẽ bị người xem thường, kéo theo dũng sĩ chúng ta cũng sẽ bị những bộ lạc khác sỉ nhục!"
Ở bộ lạc hơn nửa tháng, Lục Thần cũng có hiểu biết về thế giới này.
Ở Ngõa La Tinh, dã thú cũng được chia đẳng cấp.
Ví dụ như Liệt Xỉ Hổ cũng được chia đẳng cấp, từ nhất cấp đến cửu cấp, thực lực tăng lên theo từng cấp, ví dụ như Liệt Xỉ Hổ chỉ có thể coi là dã thú nhị cấp.
Dã thú như vậy cần trăm người trở lên săn giết.
Còn Bạch Lang tộc vốn nói mình là bộ lạc lớn, thật ra khoảng cách thật sự đến bộ lạc cỡ lớn còn kém xa lắm, chỉ có thể coi là chú lùn trong một đám tí hon.
Trong quá khứ, thi đấu dũng sĩ của bọn họ chỉ cần săn bắn được dã thú nhất cấp thì đã có khả năng trở thành dũng sĩ mạnh nhất, chỉ có điều tế phẩm như vậy, theo đánh giá của những bộ lạc lớn thật sự khác thì thậm chí còn không có tư cách để tế bái.
Lục Thần gật đầu, mỉm cười với lão nhân: "Các ngươi đã nhiệt tình chiêu đãi chúng ta nhiều ngày, coi như ta báo đáp các ngươi đi! Yên tâm đi Hắc Viên, trong lòng ta tự biết."
Bạch Lang Vương thương lượng với Thần Bà ở bên cạnh vài câu rồi nói: "Sài Lang huynh đệ, ngươi là ân nhân của bộ lạc Bạch Lang chúng ta, tất nhiên có thể tham gia thi đấu dũng sĩ. Chỉ là, ngươi có điểm không biết, thật ra... Dũng sĩ mạnh nhất cũng cần dũng khí đối mặt với quẫn cảnh!"
Tù trưởng nói khá mịt mờ, dù sao hắn ta cũng đang động viên những người khác.
Lục Thần không cho là đúng nói: "Ta đã biết, được rồi, vậy xin đa tạ tù trưởng."
Kế tiếp, một tuần nữa là thi đấu dũng sĩ sẽ bắt đầu.
Tiểu Thú dự định ở lại bộ lạc "trấn thủ hậu phương", Lục Thần cũng không làm gì được hắn ta, vì vậy hắn mang theo lương khô, tự mình đi vào trong rừng.
Nhìn phương hướng Lục Thần rời đi, Hắc Viên nhíu mày.
Không phải hướng kia là phương hướng đi tới "Tử Vong Chi Địa" sao?
"Thằng ranh con Tiểu Thú này cũng không biết nhắc nhở cha hắn một tiếng?" Nhớ tới Tiểu Thú, Lục Thần liền nổi giận trong bụng, hùng hổ bổ ra cây khô cỏ dại trước mặt.