Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Thần suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta còn có mấy bằng hữu, không biết có tiện hay không?"
Lão nhân lập tức khí phách nói: "Bộ lạc Bạch Lang chúng ta là bộ lạc lớn nhất ở gần đây, bằng hữu của ân nhân là bằng hữu của chúng ta, chúng ta có lý nào lại từ chối."
Lục Thần mỉm cười, giả bộ đi vào trong rừng kêu ra bốn thú.
Chắc đám gia hỏa này cũng đói bụng.
"Cha, đây chính là Bát Trọng Thiên sao? Sao không giống những gì ta tưởng tượng."
"Đừng nói nhiều, những người đó là phàm nhân, trước tiên ta dẫn bọn ngươi đi ăn chút gì đó..."
Vừa nói đến ăn, Tiểu Mao Đoàn lập tức tỉnh táo tinh thần, chi chi chi để thể hiện cảm giác hưng phấn.
Lục Thần dẫn theo Tiểu Thú, đi theo thợ săn Bạch Lang đi tới bộ lạc Bạch Lang.
Lãnh địa của bộ lạc Bạch Lang cũng không nhỏ, tất cả bộ lạc có khoảng hơn hai ngàn người, trong bộ lạc, nam nhân phụ trách săn thú, nữ nhân thì phụ trách trồng trọt, chăn nuôi gia súc.
Sau khi lão nhân dẫn đội và thủ lĩnh đơn giản thương lượng, thủ lĩnh tự mình đi đến trước mặt đám người Lục Thần, hơi cúi đầu nói: "Chào dũng sĩ, ta là tù trưởng bộ lạc Bạch Lang - Bạch Lang Vương, đa tạ dũng sĩ đã ra tay, cứu thợ săn của chúng ta."
"Xin ân nhân ở lại mấy ngày để chúng ta thể hiện tình cảm chủ nhà."
Tất nhiên Lục Thần không phản đối, khi hắn tiếp tục nói chuyện với Bạch Lang Vương, ánh mắt hắn cũng nhìn lướt qua bộ lạc.
Ở phía sau thôn xóm, hắn nhìn thấy một kiến trúc được xây dựng từ những tảng đá trắng tinh, phía trên có trụ đá đứng thẳng, trên trụ đá có vẽ một ít đồ án kỳ lạ.
Hình như nơi đó là một tế đàn!
Cùng ngày Lục Thần và Tiểu Thú đều được nhận sự tiếp đãi nhiệt liệt nhất, rượu của bộ lạc Bạch Lang rất mạnh.
Quần áo của nữ nhân trong bộ lạc cũng cực kỳ mát mẻ, hơn nữa bọn họ cũng không phải người nguyên thủy, dung mạo gần như không khác người Trái Đất, nhất là mấy nữ tử chiêu đãi Lục Thần và Tiểu Thú đều có mấy phần tư sắc.
Tiểu Thú uống chưa được hai chén thì đã ngã gục, Lục Thần vẫn ngàn chén không say như trước.
Lại nói, trước đây Lục Thần cũng không uống được nhiều, chỉ là sau khi tu luyện, tu vi tăng lên, tửu lượng của hắn cũng tăng lên.
Lục Thần kỳ lạ nhìn Tiểu Thú, tên này say nhanh như vậy? Có thể là trời sinh dị ứng rượu cồn!
Buổi tối, Lục Thần và Tiểu Thú được sắp xếp ở trong bộ lạc Bạch Lang.
Lúc đêm khuya, Lục Thần không buồn ngủ chút nào, hắn nằm trên giường, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
"Thần Vực không có vị trí cụ thể, ta phải đi đâu để tìm Hồng Mông cổ thụ?"
Tuy Tiểu Kim Lý có thể tìm bảo, nhưng cách tìm bảo của nàng có một đặc điểm là lung tung không có mục đích. Huống hồ mình cũng không thể xuyên qua những nơi có nước giống như nàng.
"Hay là trước tiên thử xem có thể tìm được Thú Liệp thần hay không!"
Khi Lục Thần không thể chợp mắt, Lục Thần phát hiện có hai bóng dáng uyển chuyển chỉ khoác lên lụa mỏng, hình như hai người bưng một cái khay trên tay, nhìn thoáng phia qua hắn, sau đó vội vã rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Lục Thần muốn đi tìm Tiểu Thú, đẩy cửa một cái, một màn trước mắt đã khiến đầu óc Lục Thần chập mạch.
Trên giường Tiểu Thú còn có hai nữ tử!
"Cái này..."
Hai nữ tử ngủ rất sâu, xem ra tối hôm qua đã thấm mệt, ngược lại Tiểu Thú vừa mở mắt đã thấy cha, nhanh chóng mặc lại y phục, kéo cha đi ra ngoài cửa.
"Cha, sao ngươi dậy sớm như vậy?"
Lục Thần sợ hãi nhìn Tiểu Thú: "Ngươi, ngươi... Vì sao phòng của ngươi có nữ nhân?"
"Cha, tối hôm qua không có ai đưa nước quả cho ngươi sao?" Tiểu Thú không hiểu hỏi.
"Đưa nước quả? Đưa hoa quả gì?"
Tiểu Thú suy nghĩ một chút rồi nói: "Ồ, có thể là vì ngày hôm qua cha không uống say... Cha, rõ ràng ánh mắt của những mỹ nữ hầu hạ chúng ta uống rượu tối hôm qua nhìn chúng ta cho thấy bọn họ muốn xảy ra điều gì đó, cho nên ta đã sớm giả say."
"Giả say?" Lục Thần vô cùng sợ hãi.
"Đúng vậy, không giả say thì các nàng nào có cơ hội! Quả nhiên, buổi tối các nàng đã tới rồi!" Tiểu Thú dùng một loại biểu cảm "ngươi hiểu mà" để nhìn Lục Thần.
Lục Thần trợn tròn đôi mắt, vẻ mặt tràn đầy chữ viết: Ta không hiểu!
Tối hôm qua lúc uống rượu, không phải nói Bạch Lang tộc cường thịnh như thế nào, Thú Liệp thần che chở bọn họ như thế nào, sao trong đó còn có loại giao lưu này? Vì sao hắn không biết!
Lại nói, đêm qua thật sự có hai nữ tử đi lại ở ngoài phòng hắn, chỉ là thấy hắn có vẻ tâm sự nặng nề nên đã đi.
Thật không ngờ, cũng là uống rượu với nhau, đãi ngộ của hai người lại hoàn toàn khác nhau!
Lục Thần thở dài một tiếng: "Tiểu Thú, ngươi cũng đã trưởng thành, nói cách khác cha cũng không nên quản ngươi nhiều về việc này, nhưng lỡ như ngươi để lại hài tử thì làm sao bây giờ? Chúng ta còn chưa hiểu thế giới này là dạng gì?"