Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
“Bạch Cốt là Phong Hào của ngươi sao? Vậy trước đó Tiên hào của ngươi, hoặc ID là gì?”
“Ừ, thật ra thì phần lớn Phong Hào của Thần Minh cũng không ngang ngược như vậy, ta vốn gọi là Cốt Mị, chỉ là đến Bát Trọng Thiên, Phong Hào sẽ càng có độ nhận diện hơn, các Thần Minh thường xưng hô bằng Phong Hào.”
Lục Thần gật đầu, “Cái kia, vì sao xương cốt trên người ngươi có thể kéo dài? Là bản thể của ngươi như thế, hay là hiệu quả đặc thù của công pháp.”
“Ngươi nói cái này?” Bạch Cốt duỗi ra cánh tay trắng nõn, bỗng nhiên, làn da mịn màng biến mất không thấy gì nữa, hiện ra một khúc xương trắng.
“Đây là một trong ba thiên phú của Vong Linh tộc chúng ta, Vong Linh tộc có thể khống hồn linh, giống như Khô Trảo, cũng có người giống ta và U Minh, trong xương cốt chứa linh lực, xương cốt sẽ biến hóa dựa theo ý thức.”
“Còn có khống chế Vong Linh, một mạch bọn họ chủ yếu tu luyện Khôi Lỗi Thuật và Ngự Linh Sư.”
Nói xong, Bạch Cốt còn biểu diễn năng lực kéo dài xương cốt cho Lục Thần xem.
“Ngươi xem xương cốt của ta có thể kéo rất dài, lực phòng ngự của xương cốt này vô cùng mạnh, xúc giác cũng rất nhạy bén, lúc xương cốt bị gãy có thể mất đi một phần lực lượng rất lớn...”
Nhìn nữ tử bên cạnh đang đùa giỡn với cánh tay xương cốt của mình, Lục Thần đen mặt lại, cái này cũng có thể tán gẫu sao?
“Ặc... Lợi hại lợi hại, nhưng vẫn nên thu lại đi, đừng lãng phí linh lực.”
Bạch Cốt thu hồi xương tay, nhìn Lục Thần, hơi lúng túng, “Có phải ngươi cảm thấy Vong Linh tộc chúng ta rất buồn nôn hay không?”
“Vong Linh tộc chúng ta vô cùng đặc biệt, nhục thân ban đầu chắc chắn bị hủy trong lúc độ kiếp thành tiên, nhưng chính vì vậy, Vong Linh tộc không sợ Thiên Kiếp, các ngươi từ bỏ trần duyên, trái lại sau khi chúng ta thành Tiên mới có thể từ từ làm được.”
“Chỉ là lúc này, chúng ta đã không còn thân hữu gì nữa...”
“Không có không có!” Lục Thần lập tức nói, “Ta có rất nhiều bằng hữu chủng tộc khác, tính bao dung cũng không tệ.”
Bạch Cốt thở dài một hơi, “Ngươi không cần giải thích, thật ra chúng ta đã quen.”
“Ngay cả việc thu hoạch tín ngưỡng chi lực cũng như thế.”
“Ngoại trừ thế giới Vong Linh, không có bao nhiêu thế giới nguyện ý thờ phụng loại Thần Minh hình tượng như chúng ta, cho dù chúng ta đã rất cố gắng che chở bọn họ, nhưng bọn họ vẫn chỉ có thể tiếp nhận Thần Minh mà bọn họ mong muốn tiếp nhận.”
Bỗng nhiên Lục Thần cảm thấy, lúc trước hắn hâm mộ Vong Linh tộc có thực lực mạnh mẽ, nhưng Vong Linh tộc cũng có nỗi khổ của mình.
Thật ra thì nghĩ một chút cũng đúng, có người thờ Thần, thậm chí có người thờ Ma, nhưng ai lại thờ phụng một đống xương trắng?
“Vậy các ngươi thu hoạch tín ngưỡng chi lực thế nào?” Lục Thần tò mò hỏi.
“Chúng ta không dùng hình tượng của mình gặp người, chỉ là như vậy thì tốc độ thu hoạch tín ngưỡng chi lực của chúng ta kém xa những người khác.” Bạch Cốt nói, “Cho nên chúng ta mới phải thường xuyên lăn lộn ở đây, dùng Hỗn Độn hạch tâm đổi tín ngưỡng chi lực.”
“Thật ra thì cái gì mà Thần Minh hay không, chỉ cần không phải là người mạnh nhất, thế thì luôn có lúc bất lực...”
Lục Thần hơi sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên hắn thật sự hiểu rõ Vong Linh tộc...
Trò chuyện với Bạch Cốt lâu như vậy, cảm giác lớn nhất của Lục Thần là những Thần Linh cao cao tại thượng này cũng không phải thật sự nắm tất cả trong tay.
Bọn họ có thể nắm giữ vận mệnh của phàm nhân, nhưng lại không thể nắm giữ vận mệnh của mình!
Bạch Cốt để lại Vạn Giới Truyện Âm Phù của mình cho Lục Thần, “Ở Thần Vực, càng cần phải có minh hữu của mình, ngươi là Nhân tộc, chắc không có đồng tộc, nếu cần trợ giúp gì thì có thể tới tìm ta.”
Một lúc sau, U Minh và Khô Trảo cũng đã tỉnh lại, cả đội tiếp tục bắt đầu đi săn.
Bạch Cốt đặc biệt quan tâm Lục Thần, càng ngày càng rõ ràng, ngay cả Lục Thần cũng có thể cảm nhận được một chút “sự quan tâm vượt qua đồng đội”.
Chỉ là quả thật Lục Thần hơi áp lực.
Mặc dù hắn không kỳ thị Vong Linh tộc, ít nhất ba tên Vong Linh tộc này là Thần Minh khá thân thiện với hắn mà hắn gặp được ở Thần Vực. Thế nhưng, có vài dị tộc thì hắn có thể tiếp nhận, nhưng... Quả thật có một vài loại khiến hắn hơi khó tiếp nhận.
Sau bốn ngày, Lục Thần thực hiện xong ước định, giúp đỡ tiểu đội săn giết năm mươi con Hỗn Độn thú.
Đám người U Minh đi về nơi xuất phát, U Minh hỏi, “Thần Ma, ngươi có đi ra cùng chúng ta không?”
Lục Thần cười lắc đầu, “Tạm thời ta không đi ra.”
U Minh gật đầu, cũng không hỏi thêm, “Tốt, vậy chúng ta xin từ biệt, một mình ngươi cẩn thận một chút, sau này muốn tìm đội ngũ thì chúng ta hoan nghênh ngươi bất cứ lúc nào.”
Khô Trảo đưa Truyền Âm Phù của mình cho Lục Thần, “Ba người chúng ta thường xuyên hành động chung, số lượng thế giới do Vong Linh tộc quản lý cũng không nhiều, ba người chúng ta cùng hưởng tín ngưỡng của thế giới, nếu rảnh có thể tới thế giới của chúng ta đi dạo.”