Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 2047 - Chương 2022: Bị Chơi Xỏ (2)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 2022: Bị chơi xỏ (2)

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

Nếu bình thường, biết đâu bọn họ đã chạy mất, thế nhưng hai người này lại chỉ đứng yên, thật sự không định động thủ.

Một tên Hạ Vị Thần cửu tinh khác do dự hồi lâu, cuối cùng đưa mắt nhìn Đại Soái.

Hắn ta nói với đồng bạn, "Đừng hoảng hốt, nếu hai người này thật sự là Chủ Thần hoặc là cường giả cấp bậc càng cao hơn, thì không có chuyện chúng ta chưa từng nghe nói."

Người này nói không sai, đừng nói Chủ Thần, dù là Thượng Vị Thần có ai không phải cường giả siêu cấp uy chấn một phương. Với đẳng cấp hiện tại của bọn họ, sao có thể không nhận biết?

Nghe người này nói như vậy, quân tâm vốn đang hốt hoảng lập tức ổn định lại.

"Hai người bọn họ nhìn như đang tranh mặt mũi, thế nhưng các ngươi ngẫm lại xem, ai có thể đối diện với sống chết mà còn dám đùa giỡn như vậy?"

"Nhất định trên người bọn họ có chỗ nào đó quỷ dị, đấu võ mồm là để chúng ta nhìn thôi, trên thực tế là cố làm ra vẻ huyền bí, chúng ta đừng bị vẻ bề ngoài lừa gạt!"

"Đại hán kia có thứ quái lạ, ta cũng không tin cả hai người đều có loại thủ đoạn này, giết tên còn lại."

Người này nói như vậy, nhưng trong lòng hắn ta cũng không chắc chắn, nói với đồng bạn, "Mọi người cùng nhau tiến lên, nhất định có thể tìm ra kẽ hở!"

Lần này, bảy người còn lại đều đánh về phía Đại Soái!

Đại Tráng thấy thế, trong lòng lo lắng.

Đám Hạ Vị Thần này nhất định không thể làm gì Cửu U... Đến lúc đó vẫn không phân được thắng bại.

Nhìn đám người phóng thẳng về hướng Cửu U, Đại Tráng hô lên, "Sơ hở của hắn ở trên mặt, chém mặt hắn!"

Tuy đám người cũng không biết tại sao Đại Tráng lại tiết lộ sơ hở của "đồng đội", nhưng vẫn có người theo bản năng công kích lên khuôn mặt đang tức giận của Cửu U.

Thấy mấy ánh đao sắp chém tới mặt mình, rốt cuộc Cửu U không nhịn được nữa.

"Tên tiểu nhân hèn hạ nhà ngươi!" Sau đó, Cửu U gầm lên một tiếng, "Là chính các ngươi muốn chết!"

"Cửu U Quy Nguyên!"

Một đạo linh lực màu đen lập tức bộc phát ra trên người Cửu U như sóng lớn vỡ đê, trong chớp mắt quét ra toàn trường.

Nơi khói đen mờ mịt đi qua, vạn vật biến mất!

Trong nháy mắt, bảy tên Hạ Vị Thần, bao gồm cả nhục thân cấp Thần Minh, Thần khí trong tay, Thần khí phòng ngự, cây cối hoa cỏ, nham thạch, dòng suối, đất đai ở xung quanh, trong nháy mắt này, toàn bộ đều hóa thành bụi bặm, dung nhập vào trong hắc vụ!

Đại Tráng trợn tròn mắt, "Ngươi cái tên này! Mở Thiên Thuẫn!"

Có thể khiến Đại Tráng ra tay, cũng chỉ có Đại Soái!

Một đạo linh thuẫn màu vàng kim đỡ lại Cửu U Quy Nguyên, che chắn một phương thiên địa ở phía sau Bàn Cổ.

Thế nhưng cũng chỉ che chở được một vùng thế giới nhỏ kia thôi, sau khi Cửu U Quy Nguyên phát ra, mấy ngàn mét xung quanh đã là một mảnh hỗn độn!

Khu vực dưới chân Bàn Cổ, thình lình tạo thành một vách núi dựng đứng cao chót vót.

Cửu U lơ lửng ở trong hỗn độn, Bàn Cổ đứng trên vách núi, hai người nhìn nhau, tựa như trở lại một khắc trước khi bọn họ giao thủ.

Bàn Cổ thu hồi lại dáng vẻ cà lơ phất phơ lúc bình thường, hơi nheo mắt lại nhìn Cửu U.

Mà cừu hận trong mắt Cửu U cũng khó mà ẩn dấu, nhìn chằm chằm Bàn Cổ.

Giằng co khoảng khắc, Bàn Cổ lạnh lùng nói, "Ngươi đã động thủ!"

Cửu U hừ lạnh một tiếng, "Ngươi không động thủ chắc!"

Quả thực Bàn Cổ cũng động thủ, tuy nói hắn ta là vì phòng ngự Cửu U Quy Nguyên, nhưng thật sự cũng đã vận dụng linh lực.

Bàn Cổ tính kế Cửu U, mà Cửu U cũng không phải người dễ trêu, trở tay liền ép Bàn Cổ động thủ, chuyến này, coi như hai người đều đã động thủ.

"Ngươi giáo huấn bọn họ một cái là xong rồi, làm gì phải giết tất cả! Bây giờ không có một người để hỏi tên Lục Thần kia ở đâu!" Bàn Cổ lắc đầu.

"Ta xuất thủ, sao có thể để lại người sống?" Cửu U mặt không gợn sóng.

"Hừ! Còn không phải bị ta một búa đánh chết sao!" Bàn Cổ tỏ ra coi thường, "Đi thôi, người cũng đã bị ngươi giết hết, tìm những người khác hỏi một chút!"

"Khó khăn lắm hoa cỏ cây cối mới mọc ra, ngươi lại phá hủy hết của người ta, thật đáng tiếc!"

...

Lục Thần và đám người U Minh vẫn nấp ở trong sơn động nhỏ hẹp kia, tác dụng của thuốc vẫn chưa hết, cho dù bọn họ đã tỉnh lại, nhưng linh lực hết sức mỏng manh, linh hạch vận chuyển vô cùng chậm.

"Hử? Cách 30 dặm hướng Tây Nam, trong vòng bốn dặm tất cả cốt phấn đều tự nhiên biến mất!” Cốt Mị đột nhiên nói.

"Không thể nào." U Minh cau mày nói, "Cốt phấn rất nhỏ, tản mát khắp nơi, cho dù có người có thể cắt đứt cảm ứng với cốt phấn, nhưng cũng không thể khiến cốt phấn hoàn toàn biến mất."

Cho dù có cường giả khiến địa hình thay đổi, nhưng cốt phấn phân tán ở các nơi, cũng không thể hoàn toàn biến mất.

Lục Thần suy nghĩ một chút, lẩm bẩm, "Chẳng lẽ nguyên cả một khu vực đó đều triệt để biến mất?"

Bình Luận (0)
Comment