Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
"Nếu là hai người bọn họ, nhất là Đại Soái mà ra tay, cũng không loại trừ khả năng này... Thật tốt quá, quả nhiên hai người bọn họ đã ra tay!"
"Hả? Độc Cuồng, ngươi nói cái gì?"
Lục Thần giật mình tỉnh lại, suy nghĩ đến thân phận của Bàn Cổ và Hỗn Độn Ma Thần đều là điều tuyệt mật, vội vàng nói, "À, không có gì."
"Đúng rồi, khi nào chúng ta có thể khôi phục."
"Còn phải mất một hai giờ nữa." U Minh nói.
"Một hai giờ... Cũng đủ rồi." Lục Thần phỏng đoán.
Động tĩnh chỗ Đại Tráng và Đại Soái cũng không nhỏ, hơn nữa bọn họ cũng chưa đi quá xa.
Vì tìm được Lục Thần, bọn họ vẫn đang tìm người ở chung quanh!
Tiểu đội truy kích đang đuổi bắt bọn họ, bọn họ cũng đang tìm tiểu đội truy kích, ngươi tình ta nguyện, rất nhanh, hai người gặp thêm nhiều tiểu đội nữa.
Lúc này, Đại Tráng và Đại Soái đang bị bốn năm mươi tên cao thủ Thiên Đạo thần điện bao vây từng vòng.
Địch nhân đang kêu gào cái gì đó, nhưng hai người căn bản cũng không nghe, ngược lại đang trò chuyện.
"Kẻ này là ai, ta có cảm giác, hình như chúng ta đang bị tên tiểu tử thối kia lợi dụng! Hỏi vài tiểu đội, đều nói không phát hiện bọn họ." Đại Tráng lên tiếng, "Nếu bọn họ thật sự đã bị bắt, thì trong cùng một Hệ sẽ thông báo tin tức cho nhau một chút. Kết quả hỏi nhiều tiểu đội như vậy, không một ai biết."
"Bây giờ ngươi mới rõ ràng sao?" Vẻ mặt Đại Soái tỏ ra coi thường, "Lúc trước còn nói tiểu tử kia khó có thể chạy trốn, khá lắm, hóa ra lúc đó hắn đang nghĩ biện pháp tính kế hai chúng ta!"
Đại Tráng lắc đầu, "Aiiii, lại bị tên tiểu tử thối kia tính kế! Chẳng trách ta thấy kỳ quái, rốt cuộc hắn chạy đi nơi nào!"
"Không được, dù biết bị hắn đùa bỡn, cũng phải tìm được tiểu tử kia, không thể để mất song hồn được!"
Lúc này, Lục Thần và đám người U Minh đã giết bốn, năm con Hỗn Độn thú trung cấp.
Tuy đẳng cấp của mọi người không cao, tiến độ hiện tại không tính quá nhanh, thế nhưng phối hợp ăn ý, phân công rõ ràng, cũng không hề lộn xộn.
"Độc Cuồng, Hỗn Độn hạch tâm đều cho ngươi." U Minh lấy ra Hỗn Độn hạch tâm vứt cho Lục Thần, "Bây giờ ngươi đang có nhu cầu tăng thực lực thật nhanh, thời gian của chúng ta còn dài, cũng không để ý vài năm như vậy."
Lục Thần cũng không từ chối nữa, cùng lắm thì chờ sau khi tăng thực lực, lại bồi thường cho ba người Vong Linh.
Trong lúc đội ngũ đang tiếp tục tìm kiếm con mồi tiếp theo, hai bóng người chợt chắn trước mặt Lục Thần.
Vừa thấy hai người này, áp lực của Lục Thần lập tức tăng gấp bội.
"Ngươi lại dám tính kế ta?" Cửu U híp mắt nhìn Lục Thần, "Lại dám có ý đồ với chúng ta, không sợ ta giết chết ngươi sao?!"
Bàn Cổ cũng cau mày, lần này không ngờ hắn ta lại không phản bác Cửu U.
Đối mặt với sự chất vấn của hai vị đại thần, Lục Thần biết nếu hiện tại hắn tiếp tục lừa dối bọn họ, có lẽ sẽ không có kết quả gì tốt.
Hắn vội vàng ôm quyền, nói với hai người, "Hai vị tiền bối, Lục Thần cũng không còn cách nào khác, vì vậy mới ra hạ sách này."
"Lúc đó truy binh các nơi đều bao vây chặn đánh khắp nơi, thực lực đối phương lại hơn xa chúng ta, cho dù chúng ta có thể đẩy lùi một hai nhánh quân, cũng không thể đào thoát khỏi nhiều người như vậy.”
Bàn Cổ nhìn Lục Thần, nói, "Bởi vì chúng ta đã nói sẽ không giúp ngươi, cho nên ngươi đã nghĩ cách khiến chúng ta tự ra tat! Các ngươi nghĩ biện pháp len lén chạy trốn, nhất định chúng ta sẽ đi tìm ngươi khắp nơi, như vậy hai người chúng ta sẽ bị bại lộ vị trí, thu hút những người khác tới!"
Lục Thần đáp, "Ta đúng là nghĩ như vậy. Ta nghĩ với thực lực hai vị, giải quyết những truy binh này hẳn không phải là việc khó, hơn nữa cũng không trái với nguyên tắc của hai vị..."
Lục Thần nói xong, thấp thỏm nhìn hai vị đại thần.
Ai bị người khác lợi dụng như thế, có lẽ đều sẽ rất khó chịu, huống chi thân phận tôn quý như bọn họ. Nếu dưới cơn nóng giận, biết đâu thật sự giết mình cũng nên.
Lấy thực lực hiện tại của bản thân, hắn tuyệt đối không phải đối thủ của hai vị này.
Đám người U Minh không thấy Lục Thần đuổi theo, quay trở lại mới phát hiện Đại Tráng và Đại Soái đang đứng trước mặt Lục Thần.
Nhìn dáng vẻ đằng đằng sát khí của hai người, ba người U Minh đang chuẩn bị chạy tới, Lục Thần liền xua tay, ý bảo bọn họ không nên tới.
"Hai vị tiền bối, nếu trong lòng các ngươi có oán khí, xin đừng làm khó dễ bằng hữu của ta, chủ ý là ta đưa ra, hậu quả cũng do ta gánh chịu."
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, vào thời khắc này thời gian như đang dừng lại.
Cửu U hơi nheo mắt lại, đột nhiên vỗ một chưởng vào ngực Lục Thần.
Tốc độ một chưởng này không nhanh, lại có thể khiến linh lực xung quanh chấn động!
Nhưng một chưởng này của Cửu U lại dừng ngay trước ngực Lục Thần nửa tấc, vẫn chưa hạ xuống.