"Không sai, tiểu tử kia tính kế lão tử, khiến lão tử phải chiến đấu với đàn Hỗn Độn thú suốt mấy giờ, dùng không biết bao nhiêu đan dược, còn hắn lại thu thập tài nguyên ở đây, nếu không giết chết hắn, ta khó dằn được cơn giận này!"
"Những thông đạo này đều có linh khí còn vương lại, chắc là dùng phân thân mê hoặc chúng ta, mọi người lấy tiểu đội làm đơn vị, phân công đuổi theo!"
Đám người lập tức chia ra mấy đường, phân công nhau truy kích.
Sau mười mấy phút, một tiểu đội liền phát hiện phía trước có một bóng người đứng đó.
Người nọ cũng không chạy, chỉ đứng ở nơi đó, giống như đang chờ bọn hắn.
"Chẳng lẽ là... Duy Ngã Độc Cuồng?"
Lục Thần từ tốn nói, "Không sai, là ta!"
"Tốt!" Tròng mắt tên nam tử Thiên Ma co rút lại, lửa giận trong mắt như muốn phun ra ngoài, "Để chúng ta vất vả đuổi theo! Bây giờ đã biết có chạy cũng vô ích rồi chứ?"
Lục Thần mặt không đổi sắc, bình tĩnh nói, "Các ngươi bị Thiết Giáp đùa bỡn mà không biết sao?"
"Trước đó đám người Thiết Giáp đi lên từ mạch nhánh, chẳng lẽ không phải hắn có khả năng đánh động đàn Hỗn Độn thú nhất sao?"
"Đội ngũ tám người bọn họ chỉ đi ra sáu người, điều này nói rõ cái gì? Bọn họ dụ đàn Hỗn Độn thú đuổi theo, nên đã có hai người chết trong lòng đất!"
"Nơi đây có bày Thổ Hệ Khốn Trận, mà ta căn bản cũng không biết Thổ Hệ Khốn Trận, đó là vì Sơn Tiêu đề phòng các ngươi phát hiện ra vị trí chủ mạch, cũng vì để ta không thể chạy thoát nói cho các ngươi biết chân tướng!"
Nam tử Thiên Ma cả giận nói, "Trước đó Thiết Giáp từng khuyên chúng ta đừng tiến vào mạch nhánh, nếu thật sự là hắn tỉ mỉ bố cục, sao còn nói những lời như vậy?"
Lục Thần cười lạnh một tiếng, "Chỉ vì hắn hiểu rõ các ngươi, càng ngăn cản các ngươi, các ngươi lại càng cho rằng phía dưới có tài nguyên."
"Huống chi, cho dù các ngươi thật sự không đi vào mạch nhánh, hắn vẫn tới chủ mạch đào tinh thạch, hắn không có bất kỳ tổn thất nào."
Nam tử Thiên Ma sửng sốt một chút.
Hình như cách nói của Lục Thần cũng hơi có lý...
Thế nhưng một gã Hạ Vị Thần khác lại gầm lên một tiếng, "Duy Ngã Độc Cuồng, ngươi bớt ăn nói bừa bãi ở chỗ này đi!"
"Chính năm tên đồng đội của ngươi đã mở miệng xác nhận lời nói của Thiết Giáp, mà ngươi chỉ là lời nói suông, không có bất kỳ chứng cứ nào."
Lục Thần lắc đầu, "Các ngươi lăn lộn ở chỗ này lâu như vậy, đã từng gặp Vong Linh tộc dùng bản thể gặp người khác chưa?"
Từ một vài biểu hiện của Cốt Mị không khó để nhìn ra, Vong Linh tộc cũng không thích dáng vẻ vốn có của mình, có rất nhiều thành viên Vong Linh tộc đều là tử sĩ của vạn tộc biến đổi thành.
Đó là hình tượng khiến chủng tộc khác đều cảm thấy khó có thể tiếp nhận.
Cho nên cực ít người Vong Linh tộc dùng bản thể gặp người khác.
"Lúc các ngươi gặp bằng hữu của ta, bọn họ đều là trạng thái bản thể, rất hiển nhiên rằng bọn họ đã bị Thiết Giáp và Sơn Tiêu bắt ép!" Nói tới chỗ này, giọng nói của Lục Thần hơi lộ ra vẻ kích động.
Tất nhiên hắn phải tính toán rõ ràng món nợ này với Thiết Giáp và Sơn Tiêu!
Chắc hẳn thực lực nam tử Thiên Ma là Trung Vị Thần, cũng là đội trưởng tiểu đội này. Ngoại trừ lúc đầu hắn ta cực kỳ phẫn nộ, sau đó vẫn không lên tiếng.
Lục Thần nhìn thoáng qua nam tử Thiên Ma, tên gia hỏa này cũng không bị cơn giận che mất não.
"Các vị, đối với các ngươi, giết lầm cũng không sao. Thế nhưng, nếu các ngươi giết ta, thì người chân chính đùa bỡn xoay các ngươi vòng vòng kia, có lẽ trong lòng đang cười nhạo các ngươi là một đám ngu ngốc cũng nên!"
"Ngươi nói cái gì?!" Một tên Hạ Vị Thần cả giận nói.
Lúc này, nam tử Thiên Ma kéo hắn ta lại.
Hắn ta nhìn về phía Lục Thần, hơi nheo mắt lại, dường như đang muốn nhìn ra một ít manh mối từ vẻ mặt Lục Thần.
Đáng tiếc Lục Thần vẫn bình tĩnh như vậy.
"Duy Ngã Độc Cuồng, nếu là như vậy, vì sao ngươi không dám đối chất, ngược lại khắp nơi chạy trốn?"
Lục Thần lên tiếng, "Sao Thiết Giáp có thể cho ta có cơ hội nói ra sự thật, trước đó hắn đã kích động tâm trạng của các ngươi, rất nhiều người đang hận không thể vừa nhìn thấy ta đã xé xác."
"Vậy vì sao ngươi lại nói những thứ này với chúng ta?"
Lục Thần mỉm cười, "Chỉ là ta cảm thấy không cần thiết phải giết hết các ngươi."
"Giết chúng ta? Chỉ bằng ngươi?!"
Lục Thần vẫn nở nụ cười như trước, "Nếu ngươi không tin, có thể thử xem! Thế nhưng ta có hai điều kiện."
Nam tử Thiên Ma nhìn chằm chằm Lục Thần, trong phút chốc cũng không hiểu nổi gia hỏa này muốn làm gì, "Điều kiện gì?"
"Thứ nhất, nói với người của ngươi bày trận pháp, tránh cho trận chiến giữa chúng ta đánh động tới những tiểu đội khác! Thứ hai, ta với ngươi luận bàn một chút, nếu ngươi thua, ngươi dẫn ta đi tìm Thiết Giáp và Sơn Tiêu!" Lục Thần hơi nheo mắt lại.
"Tìm bọn họ? Ngươi muốn làm gì?"