Hơn nữa, người bình thường không dám trêu chọc nó, dù sao còn chưa tiến vào trong Hư Thiên tinh hà, bọn họ đã an nghỉ.
“Ha ha, ha ha, làm sao, Lục Thần, ngươi còn muốn ra tay với ta?” Tiếng cười Mộng Mô hơi gượng ép, nhưng rất nhanh nó đã cân bằng lại.
Nó dùng giọng điệu nặng nề quát lớn: “Lục Thần, lá gan ngươi cũng không nhỏ! Ngay cả Chí Ma Thiên Ngoại cũng không có cách bắt ta, ngươi cảm thấy ngươi có thể uy hiếp được ta? Ta khuyên ngươi nên thận trọng một chút!”
“Có uy hiếp được ngươi hay không thì ta không biết, nhưng ta nhất định phải khôi phục ký ức cho Mộc Sinh!”
Dứt lời, Lục Thần nhanh chóng mở ra trạng thái Tâm Ma, tránh cho bản thân rơi vào giấc ngủ.
“Thần Lâm.” Lục Thần nhanh chóng phát động kỹ năng, áp sát bên cạnh Mộng Mô.
“Tiểu Mao Đoàn, nhờ vào ngươi.” Lục Thần nói xong, liền ném Tiểu Mao Đoàn về phía Mộng Mô.
Hình thể Mộng Mô to lớn vô cùng, nhưng có vẻ nó không có ý định di chuyển, đứng trơ mắt nhìn Tiểu Mao Đoàn rơi xuống người mình.
Tiểu Mao Đoàn cũng mặc kệ Mộng Mô hay không Mộng Mô, trực tiếp nhào tới cắn một phát!
Mộng Mô lập tức hét thảm một tiếng.
“A, Thôn Thiên Thí Thần Thử! Nó, nó lại có thể cắn được bản thể của ta!”
Tiểu Mao Đoàn thấy Mộng Mô còn có sức lực nói chuyện, cảm thấy không vui, lập tức biến lớn, cắn mạnh một cái.
“A! Lục Thần, ngươi, ngươi cũng dám ra tay với ta? Ngươi có biết ta là ai không! Ta muốn ngươi và Thần Thử ngày nào cũng tỉnh dậy trong ác mộng! A!”
Lục Thần vốn còn định đại chiến một trận, không ngờ Mộng Mô to lớn như vậy nhưng hoàn toàn không biết đánh nhau!
Phương thức uy hiếp tiếp theo cũng yếu đến lạ thường.
Cũng như lúc đánh người, đối phương sẽ vẽ một vòng nguyền rủa, chẳng đau cũng chẳng ngứa.
“Mộng Mô không biết đánh nhau sao?” Lục Thần hơi không thể tin được.
Xem ra, dáng vẻ Mộng Mô chỉ để dọa người.
Lục Thần suy nghĩ một chút, phát hiện hắn không phải nằm mơ.
Mộng Mô cũng chỉ là một loại thần thú, nuốt mộng cảnh mà sống, đúng là nó rất mạnh, nếu Lục Thần không có Thần Ma Liên Tâm, hắn có muốn gặp Mộng Mô cũng không được.
Nhưng nói đến đánh nhau…
Theo lý, hình thể khổng lồ như thế, lại nuốt chửng rất nhiều mộng cảnh, Mộng Mô nên được tính là thần thú mạnh nhất.
Nhưng hắn chưa từng nghe người ta nói Mộng Mô mạnh đến cỡ nào, thậm chí ngay cả ghi chép Mộng Mô chiến đấu cũng không có.
Như vậy, khả năng là Mộng Mô không biết đánh nhau!
Nếu Mộng Mô là sự tồn tại chân thật, đối với tiểu Ma Đoàn mà nói, không phải đều giống nhau sao.
Mộng Mô ăn mộng? Mặc dù Tiểu Mao Đoàn không thể ăn mộng, nhưng Mộng Mô là thức ăn!
“Tiểu Mao Đoàn, nó nói nó muốn chúng ta bị ác mộng quấn thân!” Lục Thần hô to một tiếng nhắc nhở.
Lần này Tiểu Mao Đoàn thật sự không vui, bắt đầu điên cuồng gặm nhấm cơ thể Mộng Mô.
“A! Lục Thần, ngươi là người đầu tiên dám ra tay với ta! Đáng chết, ngươi nhanh bảo thứ này tránh xa khỏi người ta.”
“Lục Thần, ta, ta van ngươi!”
“A! Lục Thần, ta, ta thu lại lời vừa nói... Ta đồng ý với ngươi!”
Mộng Mô nhả ra một quả cầu thủy tinh, quả cầu thủy tinh chậm rãi bay đến trước mặt Lục Thần.
“Đây là thứ mà ngươi muốn, ngươi nhanh bảo Thí Thần Thử biến đi!”
Lục Thần nhìn quả cầu thủy tinh, trầm giọng nói: “Ngươi cũng biết, thứ đã bị Tiểu Mao Đoàn cắn qua, cho dù ngươi trốn đến chân trời góc biển, nó cũng có thể tìm được ngươi!”
Mộng Mô nghe được trong lời nói của Lục Thần có ý uy hiếp, vội nói: “Ta không đến mức chỉ vì chút mộng cảnh đó mà đem tính mạng của mình ra nói đùa.”
Lúc này Lục Thần mới gật đầu gọi Tiểu Mao Đoàn về.
Tiểu Mao Đoàn đi theo đằng sau Lục Thần, cùng Lục Thần rời đi.
Đúng vào lúc này, Lục Thần dừng bước.
Hắn hơi cau mày nhìn Tiểu Mao Đoàn.
Tiểu Mao Đoàn cũng trừng mắt to mắt nhỏ kỳ quái nhìn Lục Thần.
Lông mày Lục Thần càng cau chặt.
Sau đó, Lục Thần quay người nhìn Mộng Mô: “Cho nên, tất cả đều là mộng cảnh!”
Mộng Mô đưa mắt nhìn Lục Thần, hai người đối mặt một lát, Mộng Mô đột nhiên cười ha hả: “Ha ha ha, Lục Thần, ngươi đã phát hiện ra rồi sao?”
“Thật kỳ lạ, vì sao ngươi lại phát hiện đây chính là mộng cảnh?”
Giọng nói của Lục Thần lạnh xuống: “Tiểu Mao Đoàn rất lười, có thể không đi, nó tuyệt đối không tự đi, ta, Đại Hoàng, Tiểu Thú, Tiểu Nguyên đều là tọa kỵ của nó!”
“Hơn nữa, trong mắt nó không hề có sự lưu luyến với thức ăn, mỗi lần ta bảo nó hạ miệng tha người, nó luôn oán giận ta vài câu, nhưng lần này nó không hề do dự!”
“Quan trọng nhất là, dường như tất cả đều quá thuận lợi!”
“Ha ha ha!” Mộng Mô không còn biểu hiện suy yếu như trước đó: “Lục Thần, ta thật sự đã quá xem thường ngươi.”
“Người trong giấc mộng, rất ít khi chất vấn mình có phải đang nằm mộng hay không, cũng sẽ không hoài nghi những thứ không hợp lý, nhưng ngươi… Ngươi lại có thể phát hiện những chi tiết tưởng như rất nhỏ này.”