Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 2095 - Chương 2070: Món Quà Của Mộng Mô (2)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 2070: Món quà của Mộng Mô (2)

“Ngươi có biết hay không, nếu ngươi phát hiện muộn một chút, ngươi vĩnh viễn không gặp được ta? Như thế, ngươi cũng sẽ giống những người khác, vĩnh viễn an nghỉ bên trong Hư Thiên tinh hà!”

Trong lòng Lục Thần cũng cảm thấy hoảng hốt.

Nếu không phải hắn nhớ lại một câu Đại Hoàng đã từng nói, hắn thật sự không hoài nghi đó là mộng cảnh.

Đại Hoàng từng nói, nó chưa từng nghe nói có người gặp được Mộng Mô, có lẽ chỉ có thể gặp được Mộng Mô trong giấc mộng.

“Ta thiếp đi từ lúc nào?” Lục Thần hỏi.

Mộng Mô mỉm cười đáp: “Từ lúc ngươi còn chưa nhìn thấy ta!”

“Ta thật sự không quen chiến đấu, nhưng ta có thể sống sót thời gian dài như vậy, nếu không có chút thủ đoạn, chẳng phải đã sớm bị người ta giết chết!”

Lục Thần hít sâu một hơi, hắn thật sự không biết mình đã bị trúng chiêu từ lúc nào!

Tuy Mộng Mô không am hiểu chiến đấu, nhưng xét từ một loại ý nghĩa nào đó, Mộng Mô là một đối thủ kinh khủng nhất!

“Nhưng điều khiến ta cảm thấy ngoài ý muốn là.” Mộng Mô nói tiếp: “Ngoại trừ việc ngươi muốn mộng cảnh Mộc Sinh, cũng không muốn bất kỳ vật gì khác, ta rất hiếu kỳ, chẳng lẽ ngươi không có hứng thú tìm kiếm những thứ khác sao?”

“Nếu ngươi điều tra tất cả mộng cảnh mà ta đã nuốt, ngươi có thể biết được càng nhiều chuyện ngươi muốn biết.”

Lục Thần từ tốn đáp: “Mộng cảnh quá huyền huyễn, nếu không phải mộng cảnh của mình, nhìn mộng cảnh của người khác hoàn toàn không phân rõ thật giả. Cũng giống như ta nhìn mộng cảnh của Mộc Sinh, ngoại trừ những chuyện chúng ta đã trải qua, ta cũng không thể xác định cái nào mới là trí nhớ của nàng, cái nào là ảo tưởng.”

“Huống chi, ta có được mộng cảnh Mộc Sinh đã là khó lắm rồi.”

“Những cái mà ta muốn biết, ta sẽ tự điều tra rõ ràng.”

Mộng Mô thu lại nụ cười, mở to mắt nhìn Lục Thần: “Không hổ là Nhân Hoàng, quả nhiên khác với những người khác.”

“Trong Hư Thiên tinh hà, ta đã gặp những sinh vật tham lam, người lý trí như ngươi thật không nhiều...”

“Nếu ngươi phát hiện ngươi đang ở trong mộng cảnh, rất nhanh ngươi sẽ tỉnh lại.” Nói xong, Mộng Mô lại nhả ra một viên dạ minh châu: “Đây là thứ mà ngươi muốn, là mộng cảnh của Mộc Sinh, tất cả những gì trong quá khứ sẽ tái hiện trong đầu của nàng.”

“Về phần nàng có thể tìm lại ký ức từ những mộng cảnh đó hay không, vậy phải xem nàng có đủ quan tâm đến quá khứ hay không.”

“Giống như ngươi đã nói, mộng cảnh chỉ có thể phụ trợ nàng khôi phục ký ức, cũng không phải ký ức thật sự có ý nghĩa.”

Lục Thần kinh ngạc tiếp nhận quả cầu thủy tinh: “Đây không phải là một mộng cảnh khác chứ?”

“Ha ha ha, mộng trong mộng? Đây đúng là trò chơi mà ta thích nhất. nhưng ngươi đã khám phá ra mộng cảnh, cơ sở thế giới mộng cảnh cũng đã sụp đổ, trò chơi... Không còn cần thiết phải tiến hành tiếp.”

Mộng Mô trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.

“Đúng rồi, Lục Thần, trong giấc mộng của ngươi, ngươi không giết ta, ta sẽ tặng thêm cho ngươi một món quà nhỏ.”

“Bên trong Thiên Ngoại có một sinh vật khủng bố thức tỉnh, nó... Nó không có lý trí, vô cùng hiếu sát, khi nó xuất hiện tại chiến trường Thiên Ngoại, đó là một tai nạn!”

Lục Thần mở to mắt: “Ngươi nói đến ai?”

“Ngươi đã từng nghe đến nó, nó vốn nên thức tỉnh từ hai mươi năm trước, kết quả lại bị ngươi quấy nhiễu.”

Nói xong, hình ảnh Mộng Mô biến mất, mọi thứ chung quanh đều sụp đổ...

Lục Thần đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện hắn đang đứng trên một tinh cầu.

“Cái này… Đây là tinh cầu đầu tiên mà ta vừa đến Hư Thiên tinh hà?” Lục Thần bối rối.

Nói một cách khác, hắn đã ngủ thiếp đi khi còn ở ngoài cùng Hư Thiên tinh hà?

Sau đó, hắn một đường chống lại cơn buồn ngủ rõ ràng cũng chỉ trong giấc mơ!

Loại cảm giác này như buổi sáng thức dậy không rời giường được, nhưng lại nằm mơ thấy mình đã rời giường, đánh răng rửa mặt xong...

“Mẹ nó, thật đáng sợ...”

Lục Thần vội vàng nhìn tay phải của mình, lúc này trên tay phải đang cầm một quả cầu thủy tinh, hơi lóe lên ánh sáng.

“Mộng cảnh Mộc Sinh.” Lục Thần mở to mắt.

“Cũng may mà lấy được.”

Lục Thần cất quả cầu thủy tinh, quay người ôm quyền về phía Hư Thiên tinh hà: “Đa tạ Mộng Mô tiền bối! Cáo từ!”

Rời khỏi Hư Thiên tinh hà, Lục Thần tìm được đám người U Minh.

Điều khiến cho Lục Thần cảm thấy ngoài ý muốn là, hắn cảm thấy hắn tiến vào Hư Thiên tinh hà mới mấy canh giờ, nhưng đám người U Minh nói đã qua ba tháng!

Cũng may, Lục Thần đã an toàn trở về.

Trước đó Tiểu Mao Đoàn cũng nói nó ăn hết Mộng Mô trong giấc mộng nhưng hương vị không ngon.

Lục Thần mỉm cười, nếu không nhờ tiểu gia hỏa này, biết đâu hắn đã bị vây trong Hư Thiên tinh hà.

Sau đó, Lục Thần nhắc chuyện “sinh vật khủng bố” mà Mộng Mô đã nói cho đám người U Minh biết.

“Lão đại, ta biết người mà Mộng Mô nói là ai!” Đại Hoàng nói.

Bình Luận (0)
Comment