“Phật Thể Phân Thân. Phá Toái Hư Không Tam Liên Hợp Kích.”
Thiết quyền đối chói với thiết quyền, Lục Thần đánh thẳng một quyền về phía Bàn Cổ.
Phịch một tiếng, trong tinh hà, một luồng ánh sáng trắng lóe lên rồi biến mất.
Cuối cùng toàn bộ tinh cầu không chịu nổi hai người giao thủ, hóa thành bụi bặm chính giữa luồng ánh sáng trắng.
Quanh thân Cửu U vờn quanh sương mù màu đen, ngay cả hắn ta cũng không thể không lấy ra phòng ngự.
“Hai người các ngươi có phải điên rồi không?” Cửu U hùng hổ.
Lúc này chiến trường đã từ tinh cầu chuyển đến tinh hà mênh mông.
Lục Thần và Bàn Cổ đều bị đánh bay.
Hai Phật Thể phân thân của Lục Thần bị đánh tan, cánh tay Thần Ma Thái Hư được gia cố thêm hình thái Long Thần rũ xuống một bên không thể động đậy.
Nhưng Bàn Cổ cũng không tốt hơn, một cánh tay tráng kiện cũng rũ xuống một bên.
“Ha ha ha, thống khoái.” Bàn Cổ không hề cảm thấy đau đớn, ngược lại còn cười to: “Tiểu tử, bây giờ ta có thể khẳng định cho ngươi biết, thực lực của ngươi đừng nói là Thượng Vị Thần, thậm chí còn trên cả Chủ Thần.”
“Tuy ngươi đã sớm thông qua kiểm tra, nhưng ta nói ba chiêu sẽ đánh bại ngươi, vẫn còn một chiêu cuối cùng.”
Cửu U ở bên cạnh, gương mặt tràn ngập khó chịu: “Này, ngươi nói hắn thông qua kiểm tra thì thông qua sao? Vậy còn ta làm gì?”
Bàn Cổ cũng mặc kệ Cửu U kháng nghị, nhấc lên tay trái.
Một hư ảnh lưỡi búa bề ngoài xấu xí chậm rãi xuất hiện.
Khi lưỡi búa này xuất hiện, Lục Thần có thể cảm nhận được Hư Không Diệt Thần Thương, Hỗn Độn Pháp Thần Trượng đều đang run sợ.
Chỉ là hư ảnh lưỡi búa thôi cũng đủ khiến cho hai thanh Thần khí cảm nhận được áp lực to lớn xưa nay chưa từng có, bị tàn ảnh vũ khí này áp chế.
“Khai Thiên Phủ…” Lục Thần mở to mắt.
Sau đó, Lục Thần nhìn thấy còn có một thanh vũ khí, hai màu đen trắng quanh thanh vũ khí bắt đầu điên cuồng vận chuyển, dung hợp lẫn nhau.
Lúc này, Thần Ma Vô Cực Kiếm hưng phấn vô cùng, giống như nó đã tìm được đối thủ khiến nó cảm thấy hứng thú.
Lục Thần một tay giữ lại Thần Ma Vô Cực Kiếm.
Lục Thần cảm nhận được linh lực mãnh liệt truyền đến từ Vô Cực Kiếm, nó như muốn nói cho chủ nhân của nó biết, nó muốn đánh một trận với Khai Thiên Phủ.
“Được, Vô Cực, đối thủ này đáng giá khiến ngươi hưng phấn.” Ánh mắt Lục Thần bốc lên sương mù màu xanh cuồn cuộn. “Tiểu tử, nhìn kỹ.” Bàn Cổ thu lại vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, bắt đầu nghiêm túc.
“Khai Thiên Tích Địa.”
Một luồng kiếm khí vạn dặm như muốn chẻ đôi không gian và thời gian, bắn nhanh về phía Lục Thần.
“Bàn Cổ, ngươi điên rồi.” Cửu U gầm thét một tiếng.
Nên biết rằng, lúc trước hắn ta đã thua bởi một chiêu này của Bàn Cổ.
Dưới một chiêu đó, tất cả mọi kỹ năng di chuyển đều không thể sử dụng, hoặc ngăn cản, hoặc lấy công làm thủ, triệt tiêu linh lực của một chiêu đó.
Sự cường đại của một chiêu này vượt ra khỏi dự tính của hắn ta.
Nhưng chiến đấu chính là như vậy, nếu đã đến, hoặc tiếp được, hoặc chết.
Cho dù hiện tại Lục Thần đang ở trong tinh hà, nhưng chung quanh hắn vẫn có vô số linh khí.
Vừa nãy hủy diệt một tinh cầu, ngôi sao xung quanh, nơi giao thủ của hai người trước đây vẫn còn sót lại linh khí, những linh khí này còn xen lẫn, quấn quanh…
Lục Thần hít mạnh một hơi: “Ức vạn linh khí, làm việc cho ta.”
“Hình thái Thái Hư. Hỗn Độn Phong Bạo Băng Hỏa Địa Ngục.”
Vô số linh khí bị Lục Thần thu hút, hội tụ vào một kiếm này.
Ngay sau đó, Lục Thần vung kiếm ra.
Dưới một kiếm, tinh hà được chiếu sáng, nhật nguyệt ảm đạm, quần tinh nhượng bộ.
Oành một tiếng, Khai Thiên Tích Địa và Băng Hỏa Địa Ngục va chạm nhau trong vũ trụ như hằng tinh mẫn diệt, tuôn ra một luồng bạch quang chói mắt.
Dư chấn của lần va chạm này vượt xa khái niệm dư chấn trước đây, linh lực loạn lưu hình thành bão táp linh lực, rất nhiều nguyên tố điên cuồng biến ảo bên trong, toàn bộ chiến trường như Hỗn Độn sơ khai, hỗn loạn không chịu nổi.
Dưới lực phản chấn to lớn, Lục Thần lập tức mất đi tri giác, cả người nhanh chóng bị đánh bay ra ngoài từ trong gió lốc.
Đúng vào lúc này, một luồng hắc khí nhanh chóng bảo vệ Lục Thần, bao quanh hắn lại.
Lục Thần hơi mở mắt ra, thấy Cửu U đứng trước người mình.
“Cửu U tiền bối…”
“Đừng nói chuyện, ngươi còn sống đã là kỳ tích, bây giờ linh lực trong cơ thể ngươi đã bị chấn động đến lộn xộn, ta điều tức giúp ngươi, nếu không khó mà giữ được linh hạch.”
“Tên điên Bàn Cổ kia, đã nói không dùng Khai Thiên Phủ, nhưng… Vẫn quá điên cuồng.”
Lục Thần cảm nhận được một luồng linh lực nhu hòa rót vào cơ thể của mình, hóa giải cơn đau nhức kịch liệt do linh lực hỗn loạn mang đến, hắn dựa thế vội vàng chỉnh đốn lại linh lực của mình.
Sau mười mấy phút, cuối cùng Lục Thần thở phào một hơi, thương thế được hóa giải không ít.
“Cửu U tiền bối, Bàn Cổ tiền bối đâu?”