“Yên tâm đi, hắn không chết được.”
Không lâu sau, một luồng bạch quang xuất hiện trước mặt hai người.
Lúc này, Bàn Cổ cũng máu me khắp người, tóc tai rối bù, hai cánh tay rũ xuống, không thể động đậy.
“Tiểu tử, ngươi có thể tiếp được một chiêu Khai Thiên Tích Địa của ta mà không chết.” Bàn Cổ không tim không phổi nói.
“Ta nói Bàn Cổ ngươi đấy, kiểm tra thôi mà, ngươi lại sử dụng Khai Thiên Tích Địa, ngươi đúng là điên rồi.” Cửu U mắng to.
“Ngươi thì biết cái gì?” Bàn Cổ không phục: “Ngay từ đầu tiểu tử này không dốc hết toàn lực.”
“Hơn nữa, gia hỏa có thể đột phá cảnh giới Nhân Hoàng, ngươi cảm thấy hắn sẽ chết dễ dàng như vậy sao?”
Bàn Cổ nói xong, quay sang nhìn Lục Thần: “Tiểu tử, linh khí nhập vi của ngươi đã tiến vào đệ tứ trọng? Khá lắm, xem ra ngươi đã lĩnh ngộ được đệ tứ trọng, đồng thời giúp ngươi đột phá được cảnh giới Nhân Hoàng.”
“Bàn Cổ tiền bối, nếu ngươi dùng Khai Thiên Phủ đánh ra Khai Thiên Tích Địa, uy lực so với vừa rồi sẽ như thế nào?” Lục Thần hỏi.
“Ừm…” Bàn Cổ nghĩ: “Hẳn cũng không thua kém bao nhiêu.”
“Không thua kém bao nhiêu?” Lục Thần khẽ cau mày, nói như vậy, thực lực của hắn cũng không kém Bàn Cổ bao nhiêu?
Bàn Cổ giải thích: “Kiếm pháp, thương pháp của ngươi đều sắp đại thành, chắc ngươi cũng cảm nhận được nó, cũng như Thiên Địa Nhất Thương của ngươi, có đôi khi cũng không cần Diệt Thần Thương. Sau khi độ dung hợp giữa ngươi và vũ khí tăng lên, hình thức công kích linh lực này sẽ không cần bản thể vũ khí phát động.”
“Đây… Đây chẳng phải nói…”
Bàn Cổ hiểu được Lục Thần đang suy nghĩ chuyện gì, hắn ta nói: “Nói như thế nào đây, thật ra là như vậy.”
“Thực lực hiện tại của ta và Cửu U cũng không phải trạng thái hoàn hảo, dù sao chúng ta cũng đi ra từ Thời Không Loạn Lưu, đại khái chỉ bằng một phần trăm thời kỳ toàn thịnh.”
Lục Thần nghe xong, không khỏi lắc đầu: “Xem ra, khoảng cách ta đến gần hai vị tiền bối còn kém rất xa.”
Bàn Cổ mỉm cười: “Không xa. Tiểu tử, phần còn lại của ngươi cũng chỉ là lượng biến, ngươi đã có được khả năng vượt qua chúng ta, đó mới là ghê gớm nhất.”
Cửu U cũng gật đầu: “Mặc dù ta không biết trên cảnh giới Nhân Hoàng Cảnh còn cảnh giới gì nữa, nhưng nghĩ đến ngươi vừa đột phá, không phải vẫn còn không gian tăng lên rất nhiều sao?”
“Với đẳng cấp này của ngươi, dựa theo tính toán cửu tinh, chờ đến khi trạng thái cảnh giới hiện tại của ngươi lên đến đỉnh phong, tuyệt đối tăng lên không chỉ gấp trăm lần.”
“Nhưng ta phát hiện cảnh giới này của ngươi có một đặc điểm.” Bàn Cổ tiếp lời Cửu U: “Nếu ta đoán không lầm, thực lực của ngươi cần dùng sức mạnh bên ngoài.”
Lục Thần gật đầu. Khi chống lại Khai Thiên Tích Địa, hắn đã muợn linh lực bên ngoài.
Bàn Cổ suy nghĩ một chút rồi nói: “Lấy kết nối linh lực làm cơ sở, mượn dùng sức mạnh bên ngoài, chuyện này cũng không có gì, chỉ cần biến linh lực đó cho bản thân sử dụng là được, đó là thực lực của chính ngươi.”
“Nói cách khác, về sau khi ngươi tăng đẳng cấp của mình, cũng tiến thêm một bước cường hóa năng lực điều khiển linh lực, giúp ngươi có thể quan sát mối liên hệ một cách tỉ mỉ hơn, có thể mượn dùng linh lực nhiều hơn, đây là sức mạnh vô cùng kinh khủng.”
Lục Thần ôm quyền nói: “Đa tạ tiền bối đã chỉ điểm.”
Cửu U bên cạnh sầm mặt nói: “Bàn Cổ, ngươi đả thương Lục Thần, có phải ngươi cố ý không muốn cho ta đánh với hắn? Ngươi có ý gì?”
“Ta đâu có.” Bàn Cổ nói: “Thực lực Tiểu Lục Thần đã sớm đạt đến Thượng Vị Thần, sở dĩ ngươi cũng muốn khảo thí không phải chỉ vì muốn thử xem cực hạn của Tiểu Lục Thần sao?”
“Cùng lắm thì chờ hắn khôi phục, ngươi lại đánh với hắn một trận cũng được.”
Lục Thần nói: “Cửu U tiền bối, trước khi đánh với ngươi, ta muốn dung hợp Thần Ma Chi Hồn. Đến lúc đó, thực lực của ta sẽ tiến thêm một bước.”
Cửu U nghe xong, không khỏi hào hứng: “Cái này tốt! Đúng vậy, phải dung hợp Thần Ma Chi Hồn. Đến lúc đó, ta muốn xem ngươi có thể tăng lên bao nhiêu.”
“Đúng vậy, Tiểu Lục Thần còn chưa dung hợp song hồn.” Bàn Cổ nghe xong, giống như mình bị lỗ.
Thương thế Lục Thần còn cần một khoảng thời gian để điều tức, lần này Bàn Cổ lại hào phóng, mang theo Lục Thần tìm đám người U Minh, cùng nhau trở về thế giới tín ngưỡng của Cốt Mị.
Một tháng sau, thương thế của Lục Thần đã khôi phục.
Cốt Mị đặc biệt tìm cho Lục Thần một nơi yên tĩnh, nằm trong một dãy núi tuyết rộng lớn.
Bàn Cổ và Cửu U đứng trước mặt Lục Thần, còn Lục Thần lấy Thần Ma song hồn ra.
Bàn Cổ trịnh trọng nói: “Lục Thần, ngươi hãy phân linh lực thành hai, rót vào song hồn. Chú ý, sau khi song hồn hấp thu thật nhiều linh lực mới có thể triệt để kích hoạt.”
“Sau khi kích hoạt song hồn, ngươi phải hợp linh lực của mình hai thành một. Quá trình này cũng hao phí linh lực cực lớn.”
Cửu U cũng lên tiếng: “Quá trình dung hợp cực kỳ nguy hiểm.”