Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 2113 - Chương 2088: Tỉnh Lại (1)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 2088: Tỉnh lại (1)

“Độc Cuồng, chúng ta giúp ngươi chống đỡ một lát, ngươi đi điều tức đi.”

Lục Thần mỉm cười vỗ vai U Minh: “U Minh lão ca, giết mấy con rệp này không cần điều tức, chờ một lát.”

Năm người đối phương đã đánh về phía Lục Thần, mí mắt Lục Thần co lại, đột nhiên hóa thành một vệt kim quang bắn vào trận địa địch.

“Cửu Thương Tốc Ảnh Thương.”

Dưới một thương, tên Thượng Vị Thần kia hoàn toàn không làm ra được bất kỳ phản ứng nào, Diệt Thần Thương đã xuyên thủng trái tim của hắn ta.

Nhưng sau khi Lục Thần đánh ra một chiêu, hắn cũng không kết thúc thế công.

Chỉ trong chớp mắt, phối hợp với Thần Lâm để di chuyển, Lục Thần liên tục đánh ra mấy phát.

Ầm ầm ầm ầm… Một chuỗi linh thuẫn bị đánh nát dẫn đến linh lực nổ tung. Chỉ trong nháy mắt, năm người đã bị Lục Thần giết chết toàn bộ.

Nếu lúc Lục Thần đánh với Bàn Cổ một trận, ngoài mặt Lục Thần luôn ở thế yếu, vì thế đám người U Minh cũng không nhìn thấy sự kinh khủng của Lục Thần.

Giết năm Thần Minh trong chớp mắt, khiến bọn họ thật sự ý thức được chiến lực của Lục Thần khoa trương đến cỡ nào.

Thượng Vị Thần cũng không chịu nổi một chiêu của Lục Thần, trực tiếp bị miểu sát!

“Ngươi, ngươi…” Tên thủ lĩnh vẫn còn một hơi, khiếp sợ nhìn Lục Thần, ánh mắt không thể tin nổi: “Sao ngươi lại mạnh như vậy?”

“Ngươi chỉ là phàm nhân, tại sao ngươi lại có thể mạnh như vậy?”

Lục Thần hừ lạnh một tiếng: “Ta là phàm nhân không sai, nhưng ta giết chết không ít Thần Minh. Tại sao ngươi chỉ nhớ ta là phàm nhân mà không nhớ ta chưa từng hạ thủ lưu tình?”

Dứt lời, Lục Thần đánh ra một thương giết chết người này.

Hoàn mỹ thu chiêu, Lục Thần nhìn ba người U Minh: “Tốt nhất các ngươi nên đến thế giới tín ngưỡng khác, ta đoán chừng số người muốn tìm ta không ít, nơi này không an toàn cho các ngươi.”

“Ta phải đến Thụ Thần Tinh.”

Lần này truy binh đã đuổi đến thế giới tín ngưỡng Cốt Mị, Lục Thần cho rằng về sau sẽ còn, cho nên hắn muốn đám người U Minh tạm thời né mũi nhọn.

Mặt khác, một mình Lục Thần đến Thụ Thần Tinh.

Đứng trên đại lục rừng bao phủ hết tám phần mười, Lục Thần hít sâu một hơi.

Đây chính là thế giới Mộc Sinh đang ở sao?

“Mộc Sinh, ngươi có khỏe không?”

“Lần này ta nhất định phải tìm được ngươi, đưa ngươi trở về gặp nhi tử chúng ta.”

Trong lúc Lục Thần đang định mở Quan Thiên Mục tìm kiếm Mộc Sinh, đột nhiên hắn cảm nhận được mặt đất dưới chân chấn động.

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Lớn mật, dám can đảm tự tiện xông vào thế giới tín ngưỡng Chí Cao Thần Hồng Mông. Hôm nay ta sẽ biến ngươi thành phân bón nơi này.”

Vô số dây leo xông ra từ mặt đất, dây leo lan tràn đan vào nhau, nhanh chóng tạo thành một lồng giam rất lớn, giam Lục Thần bên trong.

Một nữ tử xinh đẹp chậm rãi bước đến gần Lục Thần.

Khi đi ngang qua lồng giam, cơ thể nàng duỗi ra rễ cây, kết nối với dây leo lồng giam, nàng trực tiếp dùng phương thức này để tiến vào lồng giam.

Lục Thần ngơ ngác nhìn nữ tử trước mặt.

Vì tìm nàng, hắn đã chờ hai mươi năm.

“Mộc Sinh…”

Trong mắt nữ tử kia không hề có chút gợn sóng, chỉ nheo mắt: “Mộc Sinh?”

Lục Thần cảm thấy đau lòng.

Mộc Sinh luôn khao khát tự do, khát vọng chống lại vận mệnh, nhưng bây giờ, nàng ngay cả tên của mình cũng quên luôn.

“Chẳng cần biết ngươi là ai? Nếu ngươi đã xông vào lãnh địa Chí Cao Thần Hồng Mông, ngươi đã chuẩn bị chết ở chỗ này.” Ánh mắt Mộc Sinh hiện lên sát cơ.

Đột nhiên, trong lồng giam, vô số dây leo đâm về phía Lục Thần.

Xem ra Mộc Sinh đã quên mất quá khứ, Lục Thần cố gắng kìm nén sự bi thống trong lòng, lách mình tránh đi công kích của Mộc Sinh.

Nhưng dây leo lại vô cùng vô tận, một lớp san bằng, một lớp khác lại xuất hiện, điên cuồng nhào về phía Lục Thần.

“Mộc Sinh, ta sẽ không tổn thương nàng.” Lục Thần vừa né tránh vừa nói.

Mộc Sinh thấy Lục Thần chỉ né tránh mà không đánh trả, công kích của nàng cũng không chạm đến được góc áo của hắn, không khỏi phẫn nộ.

“Phách lối! Ngươi cho rằng ngươi có thể tự tiện xông vào vùng đất của Chí Cao Thần sao?”

Từ trên dây leo mọc ra tiếp dây leo, gần như không có điểm cuối, toàn bộ lồng giam gần như bị dây leo lấp đầy.

Lục Thần đã tránh cũng không thể tránh, nhưng hắn vẫn không đánh trả.

“Có ra tay hay không? Ngươi, ngươi dám xem thường ta. Vậy ngươi đi chết đi cho ta.”

“Thần Kỹ. Sinh Sinh Bất Tức.”

Dây leo nhanh chóng kết nối, trong nháy mắt lấp đầy không gian, hình thành một gốc đại thụ che trời.

Lục Thần bị vây mặt ngoài đại thụ.

Hắn có thể cảm nhận được linh lực của mình đang bị vô số dây leo điên cuồng rút ra, sắc mặt của hắn càng lúc càng tái nhợt.

Mộc Sinh đến trước mặt Lục Thần, hất cằm, hờ hững nhìn gương mặt Lục Thần, lạnh lùng nói: “Ta đã nói rồi, ta sẽ biến ngươi trở thành phân bón nơi này.”

Nhưng bất luận Mộc Sinh hung ác đến cỡ nào, nàng vẫn không nhìn thấy trong mắt đối phương có sự tức giận.

Bình Luận (0)
Comment