Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 2114 - Chương 2089: Tỉnh Lại (2)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 2089: Tỉnh lại (2)

Ánh mắt của nam nhân xa lạ này mang đến cho người ta một cảm giác nói không ra lời.

Dịu dàng, lo lắng, tưởng niệm, chiều theo, dung túng… Hắn hoàn toàn không quan tâm đến thương thế của mình, chỉ thâm tình nhìn nàng.

Cho dù Mộc Sinh không còn ký ức nhưng nàng cũng không ngốc.

Nhìn ánh mắt Lục Thần, Mộc Sinh không thể lạnh lùng.

“Ngươi, ngươi… Vì sao ngươi lại không đánh trả?”

“Nàng là mẫu thân của Diêu Nhi, sao ta có thể tổn thương nàng một tơ một hào?” Lục Thần ôn nhu nhìn Mộc Sinh.

“Mẫu thân của Diêu Nhi? Diêu Nhi là ai? Ngươi là ai?” Cảm xúc Mộc Sinh hơi kích động.

Lục Thần vô lực cười nói: “Diêu Nhi là nhi tử của nàng, còn ta là… Trượng phu của nàng. Chúng ta là... Người nhà...”

“Ngươi, ngươi nói bậy. Ta là chi nhánh của Hồng Mông thần thụ, do Hồng Mông thần thụ dưỡng dục. Hắn là chủ nhân duy nhất của ta.”

“Trong tay ta có thứ muốn cho nàng xem.” Lục Thần nói.

Mộc Sinh hơi do dự, mở ra một lỗ hổng trên thân cây, để lộ tay phải Lục Thần.

Cánh tay Lục Thần đã bị cố định nhưng trong tay hắn vẫn cầm một vật.

Đây là một bức điêu khắc ba người bằng gỗ.

Nữ tử ôm một hài tử trong ngực, dựa đầu vào ngực nam nhân.

Bức tượng điêu khắc sinh động như thật. Nữ tử là Mộc Sinh, nam nhân là người trước mặt.

Mộc Sinh mở to mắt, gương mặt hiện lên sự thống khổ: “Đây, đây là cái gì? Ngươi gạt ta.”

Lục Thần lạnh nhạt nói: “Đây là do nàng điêu khắc, nguyên liệu sử dụng, hẳn nàng có thể nhận ra.”

Mộc Sinh đương nhiên nhận ra, đây mới là nguyên nhân khiến nàng điên cuồng.

“Ngươi, ngươi, ngươi là tâm ma. Ngươi là tâm ma.”

Lục Thần đau lòng nhìn Mộc Sinh: “Xin lỗi, Mộc Sinh, ta không thể bảo vệ tốt cho nàng.”

“Câm miệng.”

“Không!” Lục Thần thét lên: “Mộc Sinh, không phải nàng hy vọng hài tử của chúng ta có thể nắm giữ vận mệnh của mình sao? Vì sao nàng lại không dám phản kháng vận mệnh của mình?”

“Nếu nàng không nhớ rõ, vậy ta giúp nàng nhớ.”

Đột nhiên, một vệt ánh sáng xuất hiện trong tay hắn, hắn đã bóp nát một luồng ánh sáng.

Trước mặt Mộc Sinh xuất hiện rất nhiều hình ảnh.

Mộng cảnh chợt lóe lên trước mặt, càng về phía sau, tốc độ hình ảnh bắt đầu trở nên chậm lại.

Nàng và nam nhân đó đi trên một ruộng lúa ở một tinh cầu xinh đẹp, dựa sát vào nhau, nhìn một hài tử đang cười đùa đuổi theo cơn gió.

“Lão công, nếu thời gian có thể dừng lại vào lúc này thì tốt biết bao nhiêu. Thiếp chính là nữ tử hạnh phúc nhất thế gian.” Nữ tử ngọt ngào dựa vào ngực nam nhân.

Nm nhân đáp: “Đúng vậy.”

“Lão công, đêm nay chàng muốn thiếp biến thành cái gì?” Nữ tử hoạt bát nhìn thoáng qua nam nhân, ánh mắt hơi quyến rũ, cũng hơi trêu chọc: “Chàng có muốn thiếp biến thành Cửu Nhi cô nương, Lạc Dao cô nương hay là Ly Lạc? Hoặc ba người cùng lúc?”

Nam nhân có vẻ ngượng ngùng, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Nàng có thể đồng thời huyễn hóa thành ba người?”

Sắc mặt nữ tử lập tức nghiêm lại, tức giận nói: “Hừ, quả nhiên chàng vẫn còn nhớ bọn họ. Nam nhân các ngươi chẳng có ai tốt.”

“Đây không phải đề nghị của nàng sao?” Nam nhân ủy khuất nói: “Ta chỉ hiếu kỳ hỏi một chút.”

“Chàng đang nhớ bọn họ thì có.”

“Ta…”

Đúng vào lúc này, hình ảnh tốt nhiên đột nhiên sụp đổ, một bóng người xuất hiện.

Một bóng người xuất hiện ở thế giới sụp đổ, hắn đứng thẳng giữa trời, dây leo cuốn nam nhân đi, chia năm xẻ bảy hắn.

Nữ tử thét lên chói tai.

“Mộc Sinh, ngươi dám can đảm phản bội chủ nhân của ngươi.” Tiếng nam nhân như chuông đồng, giận không kìm được.

Dứt lời, dây leo cuốn hài tử lên.

“Hồng Mông đại nhân, ta van xin ngài, ngài thả Diêu Nhi ra.”

“Diêu Nhi? Hừ, để nó hôi phi yên diệt với cha của nó đi.”

Hài tử đau đớn kêu lên: “Mẫu thân, mẫu thân, cứu ta.”

Mộng cảnh dừng lại vào thời khắc này.

Tiếp theo, một mộng cảnh khác liên tiếp xuất hiện.

Mộng cảnh luôn lạ thường, mộng đẹp cuối cùng lại biến thành ác mộng.

Khi nàng và Lục Thần tạo người trong lòng đất, Lục Thần bị dây leo hút khô, nàng tự mình đưa Diêu Nhi đi, lại bị Hồng Mông sát hại ở Trái Đất, nàng phản kháng, lại bị trấn áp vô tình. Nàng đưa Lục Thần công pháp, lại bị Hồng Mông tìm về, về sau tàn nhẫn dằn vặt đến chết…

Vào lúc này, cuối cùng Lục Thần đã biết vì sao lúc trước Mộc Sinh lại muốn rời khỏi hắn và nhi tử.

Hắn chưa từng hiểu được sự sợ hãi trong lòng nàng.

Từng mộng cảnh, mặc dù không phải hoàn toàn là sự thật nhưng vô cùng chân thật, thậm chí càng có thể giúp Mộc Sinh trở lại như lúc trước hơn cả hiện thực, nhớ lại tâm trạng của mình.

Cũng không biết qua bao lâu, rất nhiều mộng cảnh lần lượt đánh sâu vào tâm linh Mộc Sinh.

Rốt cuộc, khi mộng cảnh biến mất, Mộc Sinh đã lệ rơi đầy mặt.

Mộc Sinh đưa mắt nhìn lại, phát hiện Lục Thần bị nhốt trong cây đại thụ, mặt không còn chút máu, mất đi tri giác.

“Lục Thần.” Mộc Sinh vội vàng thu lại đại thụ, ôm lấy Lục Thần rơi xuống.

Bình Luận (0)
Comment