Đau lòng nhìn nam nhân trong lòng, nước mắt Mộc Sinh rơi như mưa, run rẩy vỗ về gương mặt Lục Thần.
“Ta, ta nhớ ra rồi... Chàng là trượng phu của ta.... Ta nhớ ra rồi, chàng là phụ thân của Diêu Nhi.”
Dưới sự chăm sóc của Mộc Sinh, cuối cùng Lục Thần cũng đã tỉnh lại.
“Mộc Sinh, nàng nhớ lại rồi sao?”
Mộc Sinh rưng rưng gật đầu: “Ta nhớ ra rồi, chàng, chàng quá ngu ngốc. Cho dù muốn ta khôi phục ký ức, chàng cũng không thể không đánh trả.”
Lục Thần mỉm cười: “Nếu ta thật sự ra tay với nàng, về sau ta phải ăn nói với Diêu Nhi thế nào.”
“Cùng ta trở lại Trái Đất, Diêu Nhi rất nhớ nàng.”
Nhưng Mộc Sinh lại không đồng ý, nàng vừa khóc vừa lắc đầu: “Ta, ta không đi được. Chủ nhân đã nhốt ta ở đây, ta không thể rời khỏi Thụ Thần Tinh.”
Lục Thần ngồi dậy, hỏi: “Hắn dùng cái gì để vây khốn nàng? Rễ Hồng Mông thần thụ?”
Mộc Sinh gật đầu: “Ta vốn là một nhánh rễ của hắn, dần có ý thức của mình. Bất luận ta đi đến chân trời góc biển, cũng không thể thoát khỏi tay hắn.”
Lục Thần cười nói: “Cũng không nhất định.”
Dứt lời, Lục Thần trực tiếp xoay người bước xuống giường: “Ta có thể chặt đứt mối liên hệ giữa các ngươi.”
“Không được.” Mộc Sinh vội vàng nói: “Nếu vậy, Hồng Mông sẽ biết, hắn sẽ giết chúng ta.”
Lục Thần hừ lạnh một tiếng: “Yên tâm đi, ta sẽ thuyết phục hắn từ bỏ suy nghĩ này. Mộc Sinh, nàng đừng suy nghĩ nhiều, hãy tin tưởng ta.”
“Có thể sao?” Ánh mắt Mộc Sinh dấy lên hy vọng.
Lục Thần gật đầu.
…
Tứ Trọng Thiên, một tiểu đội Trái Đất đang đi cùng với người của bộ lạc Nguyên Trụ, đứng ở khu săn thú hỏa diễm vực tràng của Man Hoang Chi Địa, chờ Boss mạnh nhất của khu săn thú, Thiên Hỏa Giáp Long.
Nơi luyện cấp của Tứ Trọng Thiên vô cùng ít ỏi, Man Hoang Chi Địa là một trong số đó.
Thánh Nữ - thủ lĩnh của bộ lạc nơi này đã đến Thiên Vực cấp cao, nhưng còn rất nhiều người ở lại đây, bọn họ vẫn vận hành khu săn thú này.
“Lục Diêu, lúc trước cữu cữu cũng đã từng đến đây.” Một thanh niên cao lớn anh tuấn nói với người bên cạnh: “Trước đó Thái Âm U Huỳnh cũng đánh chết Dã Quái Chi Vương ở đây.”
“Về sau, cữu cữu đã hoàn thành việc không thể hoàn thành, đánh chết Thái Âm U Huỳnh và Thái Dương Chước Chiếu.”
Thanh niên đứng bên cạnh hắn ta cao hơn một mét tám, khoảng hai mươi tuổi, dáng người thon dài, anh tuấn phi phàm, ánh mắt kiên nghị, trên trán có mấy phần rất giống Lục Thần.
“Biểu ca, ngươi đã nói với ta tám trăm lần.” Lục Diêu lắc đầu nói: “Đáng tiếc Thái Âm U Huỳnh đã chết, nếu không... Ta cũng muốn gặp nó.”
Người dẫn đội là một mỹ nữ bộ lạc có vài phần tư sắc, dáng người rất đẹp. Nàng nghe hai người trò chuyện, không khỏi kinh ngạc nhìn hai người.
“Không phải các ngươi đang nói đến Cuồng Thần chứ?”
Bắc Tuyết Dịch mỉm cười: “Đúng vậy, đương nhiên là Cuồng Thần, nếu không thì còn có ai nữa.”
“Cuồng Thần là cữu cữu của ngươi?”
“Không được sao?”
Lục Diêu nhìn biểu ca của mình, cau mày, cái tên này lại dùng danh nghĩa của phụ thân để tán gái.
Quả nhiên, đối phương rất nhanh để lại Truyền Âm Phù.
Bắc Tuyết Dịch cau mày nhìn Lục Diêu.
“Bắc Tuyết Dịch, ngươi nói cô phụ một lòng lĩnh ngộ kiếm đạo, cô cô cũng đang cố gắng mạnh lên. Vậy tại sao ngươi lại không di truyền chút ưu điểm nào của bọn họ vậy?”
“A, cảnh giới của ta có chỗ nào thấp, ngoại trừ tên biến thái ngươi, ai còn cao hơn ta?”
Gương mặt Lục Diêu hiện lên sự ghét bỏ: “Vậy ngươi không thể vượt qua ta sao? Ngươi cho ta chút động lực được không? Ước mơ thuở nhỏ của ngươi đâu rồi? Cả ngày cứ đi thu thập Truyền Âm Phù của nữ hài…”
“Vượt qua ngươi? Quên đi… Ngươi còn kinh khủng hơn phụ thân của ngươi. Ta đứng thứ hai ở học viện Cửu Thiên toàn cầu, nhưng ngay cả cái bóng của ngươi mà ta cũng không nhìn thấy. Ngươi nhìn phụ thân ta đi, trước kia cũng nói muốn vượt qua phụ thân ngươi, không phải bây giờ cũng thành thật về làm nông sao?” Bắc Tuyết Dịch lắc đầu thở dài: “Haiz, bi kịch của đời trước, thế hệ này của chúng ta lại lập lại.”
Đúng vào lúc này, một nữ tử mười bảy mười tám tuổi khác giao lưu với đồng bạn một phen, sau đó tìm được Lục Diêu.
Nữ tử này còn xinh đẹp hơn nữ tử trước đó, da trắng như tuyết, gương mặt như vẽ, ánh mắt trong veo.
“Ngươi là… Đời sau của Cuồng Thần?” Nữ tử nghiêng đầu nhìn Lục Diêu, ánh mắt sáng ngời.
Mấy người Trái Đất chung quanh đều tập trung nhìn đến.
Nữ tử này đẹp thật.
“Không phải.” Lục Diêu từ tốn đáp.
“Không phải? Ta thấy bức tranh của Cuồng Thần rồi, ta thấy ngươi và Cuồng Thần có mấy phần giống nhau.”
“Nhân tộc đều không khác gì nhau, đều có hai mắt và một cái miệng.” Lục Diêu không nhịn được nói.
Nữ hài kia thấy đối phương dữ dằn, chỉ có thể biết điều rời đi.
Bắc Tuyết Dịch ở một bên lòng nóng như lửa đốt: “Lục Diêu, ngươi có cần thẳng tính như vậy không? Nữ tử xinh đẹp như vậy, ngươi không trò chuyện nhiều thêm một chút? Ngươi thấy ánh mắt nàng nhìn ngươi sáng đến cỡ nào.”