Lục Diêu lắc đầu nói: “Nàng sùng bái phụ thân ta, sớm muộn gì ta cũng có một ngày dùng hai tay của mình xông ra khỏi mảnh đất này.”
“Được rồi, quả nhiên không thể nói chuyện được với ngươi. À đúng rồi, mẫu thân ta bảo chúng ta đánh Boss xong thì trở về nhà ở Trái Đất ăn cơm.”
“Trở về Trái Đất sao? Ta còn muốn học chút kiếm pháp với phụ thân ngươi.”
“Đừng nói nhiều, lời mẫu thân ta nói ngươi dám không nghe? Cẩn thận nàng bổ ngươi.”
Vừa nghĩ đến thái độ hung dữ của cô cô, Lục Diêu không khỏi rùng mình: “Được rồi, chúng ta trở lại Trái Đất.”
Không lâu sau, Thiên Hỏa Giáp Long mà mọi người chờ đợi đã xuất hiện.
Người bộ lạc vừa thấy con rồng lớn này, không khỏi khiếp sợ: “Không ổn, đây không phải Thiên Hỏa Giáp Long, đây là Thánh Giáp Long. Nhanh, nhanh chạy thôi.”
Còn chưa dứt lời, một bóng người đột nhiên bay đến chỗ Thánh Giáp Long.
“Mãnh Hổ Xuống. Tinh Hà Lạc Nhật Trảm.”
Một mình Lục Diêu phóng đến chỗ Thánh Giáp Long.
Tất cả mọi người bị dọa đến không dám nói lời nào, chỉ có Bắc Tuyết Dịch tập mãi thành quen.
“Haiz, đã nói gia hỏa này còn mạnh hơn cả phụ thân... Thực lực của hắn đã sớm có thể đến Ngũ Trọng Thiên.”
….
Lục Diêu vẫn bị nhét Truyền Âm Phù, hai huynh đệ thu về chiến lợi phẩm, sau đó trở về Trái Đất.
Lý Mộc Hoa chờ hai huynh đệ quay về đến biệt thự.
Lục Diêu nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ cau mày: “Mộc Hoa thúc thúc, có nhân vật lớn nào đến sao? Tại sao còn có đội nghi trượng?”
Lý Mộc Hoa nhìn thoáng qua Lục Diêu, mỉm cười ý vị thâm trường: “Có nhân vật lớn đến.”
Lục Diêu cũng không nghĩ nhiều, dù sao bình thường cũng có nhiều nhân vật lớn đến đây.
“Diệp Phàm ca tìm được bảo vật rồi sao?”
“Không đâu, nhưng nghe nói có phát hiện lớn.” Lý Mộc Hoa nói: “Diệp Phàm Tiên Tôn đã nhiều lần đến Macao và Las Vegas, hắn nói rất có thể bên đó có bảo vật.”
Bắc Tuyết Dịch cau mày hỏi: “Trái Đất có bảo bối gì chứ? Có phải Diệp Phàm ca sai lầm rồi hay không?”
“Nhưng Diệp Phàm ca rất mạnh, vừa đi tìm bảo vật, vừa đột phá đến Tiên Tôn.”
Đang trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đến trước biệt thự của mình.
Lúc này, trong sân của biệt thự đang có ba người.
Lục Di, cùng với... Lục Thần, còn có một người nữ tử xa lạ.
Vừa nhìn thấy ba người, tim Lục Diêu đập mạnh lên.
“Phụ thân… Là, là phụ thân đã trở về.”
Lý Mộc Hoa thở phào một hơi: “Diêu Nhi, không chỉ có một mình phụ thân ngươi trở về, hắn còn mang theo một người nữa.”
“Người đó rất muốn gặp ngươi.”
Bắc Tuyết Dịch phát hiện, cho dù gặp phải đối thủ mạnh, thì tay Lục Diêu cũng chưa từng run rẩy, nhưng lúc này hai tay Lục Diêu lại không ngừng run lên.
Lục Diêu vốn luôn kiên cường lúc này hai mắt đã mơ hồ, hắn ta đang cố gắng kiềm chế để bản thân không bật khóc.
Bắc Tuyết Dịch ôm lấy bả vai Lục Diêu, trầm giọng nói: “Huynh đệ tốt, ngươi phải vui lên mới đúng, đừng để họ xem thường ngươi!”
Lục Thần kéo tay Mộc Sinh, lúc này trên tay người nữ tử này toàn là mồ hôi, đôi mắt lo lắng nhìn cửa xe.
Cuối cùng, cửa xe mở ra.
Hai thanh to xác bước ra từ cửa sau xe.
Lục Thần mỉm cười, hai thằng nhóc này đã lớn vậy rồi.
Sao hắn có cảm giác như nuôi hai con thú con... Đảo mắt một cái chúng đã trở thành người lớn rồi!
“Tiểu Dịch, qua đây!” Lục Di gọi Bắc Tuyết Dịch.
“Mẹ, ta còn chưa kịp chào cữu cữu.” Bắc Tuyết Dịch kháng nghị nói, rất có tư thế ăn vạ không chịu đi.
“Chào cái gì mà chào, đừng làm rối lên nữa, vào nhà với ta trước!” Lục Di nói rồi nhéo tai Bắc Tuyết Dịch kéo vào nhà.
“Mẹ, mẹ đang ngược đãi người đứng thứ hai nhóm thanh niên toàn cầu đấy!”
“Thứ hai cái đầu ngươi, đệ đệ ngươi đứng thứ nhất toàn cầu kìa, ngươi xem nó có dám phản kháng không!”
Tiếng ồn ào dần đi xa, trong vườn chỉ còn lại Lục Thần, Lục Diêu và Mộc Sinh.
“Diêu Nhi...” Mộc Sinh thốt ra hai tiếng này khiến người nghe tan nát cõi lòng; “Đã lớn thế này rồi...”
“Diêu Nhi, đây là mẹ ngươi.” Lục Thần nói.
Lục Thần vừa nói xong, Lục Diêu đã đi đến trước mặt Mộc Sinh, quỳ gối trước mặt Mộc Sinh.
Lục Diêu khóc nói: “Mẹ... Diệp Phàm ca đã kể cho ta nghe chuyện của mẹ, do ta bất hiếu, không thể cứu mẹ sớm một chút!”
Mộc Sinh cũng không kìm được nữa, ôm chặt lấy Lục Diêu.
Lục Thần đứng bên vành mắt cũng đỏ hoe, cuối cùng hai mẹ con đã có thể nhận nhau rồi, trong lòng hắn vui mừng nhưng cũng hơi buồn.
Người cha này không cùng con trưởng thành, hắn tốn mất hai mươi năm mới cứu được Mộc Sinh, hắn không phải người cha tốt, cũng không phải trượng phu tốt.
Lập tức, Lục Thần lặng lẽ quay người đi.
“Cha!” Sau lưng đột nhiên vang lên giọng Lục Diêu.
Lục Thần đột nhiên quay đầu lại, hài tử chịu gọi mình là cha rồi sao?
“Cảm ơn cha!”
Mộc Sinh kéo Lục Thần lại: “Lục Thần, đừng đi...”
Sau cửa sổ sát đất của biệt thự, Lục Di và Bắc Tuyết Dịch đang núp đằng sau nhìn lén.