Tám Chí Cao Thần Cửu Thiên đã cùng nhau xuất hiện.
“Phong Ma Chiến Thần không chỉ hiểu thấu đáo Ma đạo, mà sức mạnh của hắn còn có nguồn gốc từ hắc ám, mà Thiên Ngoại thì có bóng đêm vô tận, sức mạnh của hắn luôn duy trì trạng thái vĩnh viễn!” Một nam nhân trung niên lạnh nhạt nói.
Trên người người này cũng có ma khí vờn quanh, nhưng cũng có điểm khác biệt với Phong Ma Chiến Thần, hắn ta cũng tu Ma.
“Thiên Ngoại không phân cấp như Cửu Thiên, e là thực lực của nó đã đủ để tiến vào Cửu Trọng Thiên!” Một nữ tử tuyệt mỹ cất lời, nhìn về phía khối không khí màu đen khổng lồ trước mặt.
“Dù chúng ta lĩnh ngộ Thiên Đạo nhưng lại chưa tiến vào Cửu Trọng Thiên, cuối cùng thì thực lực vẫn chưa hoàn thành thuế biến sau cùng, chỉ e không phải đối thủ của hắn.”
Không Cổ nhìn những người khác, hơi cau mày.
Lời của Chí Cao Ma Thần và Chí Cao Yêu Thần không sai, sau khi độ kiếp Lục Trọng Thiên, thực lực người tu tiên tăng nhiều, mở ra Tiên lộ, Thất Trọng Thiên trải qua thí luyện Thần Minh, mở ra Thần cách, mặc dù bọn họ đã có được tư cách xông lên tầng tám Thông Thiên Tháp, nhưng dù sao cũng chưa hoàn thành lần thuế biến đó.
Trên thực tế, bọn họ vẫn còn kém trở thành Chúa Tể thật sự một lần thuế biến về chất!
“Đừng dây dưa với hắn, chúng ta đi vượt Thông Thiên Tháp!”
Không Cổ cau mày, dường như có vài lo lắng.
Một nam nhân quang mang lục sắc ẩn hiện quanh người từ tốn nói: “Vạn linh không, sinh tử luân, vạn tộc vạn linh ứng thiên sinh ra, phục mệnh mà chết, đây vốn là số mệnh.”
“Tám người chúng ta muốn theo đuổi cực hạn của võ đạo thì phải thuận theo tuần hoàn của Thiên Đạo, khám phá sinh tử, vượt qua vạn tộc, chặt đứt hết thảy những suy nghĩ phàm nhân thì mới có thể hòa vào Thiên Đạo.”
Một xương khô Vong Linh nói: “Không sai, hủy diệt cũng là một mắt xích của Thiên Đạo, không phá thì không thể xây lại được, sau khi hủy diệt mới có thể trùng sinh, thần, tiên, phàm, vạn vật đều là giun dế, kẻ yếu phải chết vốn là thiên ý, từ đó tự sinh tự diệt mới là thuận theo Thiên Đạo.”
“Chúng ta đã không cần tín ngưỡng chi lực nữa, nên không cần phải bảo vệ những thế giới này!”
Không Cổ suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu.
Tám bóng dáng lập tức biến mất.
Vô số người ôm theo hy vọng nhìn tám Chí Cao Thần đến rồi lại trơ mắt nhìn tám Chí Cao Thần kiên quyết rời đi.
Giờ phút này, tia hy vọng vừa dấy lên, trong nháy mắt đã rơi xuống vực sâu tuyệt vọng.
Tám Chí Cao Thần đi đuổi theo đại đạo, bọn họ để lại Phong Ma chí tôn không thể nào đánh bại!
“Xong rồi, lần này xong rồi, Chí Cao Thần vứt bỏ chúng ta!”
“Vì sao, vì sao họ lại đi! Sao chúng ta có thể đánh bại Phong Ma Chiến Thần? Thế giới tín ngưỡng của chúng ta bị hủy rồi thì cũng không thể nâng cao Thần cách được nữa!”
“Đây là Thiên Đạo? Tất cả chúng ta chỉ là vật hi sinh của Thiên Đạo?!”
Vào thời khắc tám Chí Cao Thần rời đi, tinh quan của tám trong chín đại Tinh Quần cũng đồng thời mờ đi.
Bọn chúng như những viên thiên thạch đen tầm thường nhất trong vũ trụ mờ mịt, không hề có chút sinh cơ...
Phong Ma Chiến Thần giận không kìm được hét lên: “Chạy à! Đợi ta san bằng Cửu Thiên, các ngươi đừng mong có đường chạy thoát!”
“Cửu Thiên, đón nhận tận thế của các ngươi đi!”
Trái Đất.
Rất nhiều người đều đã gác lại công việc, mọi người đang cùng người nhà xem cuộc quyết chiến cuối cùng.
Ngay cả Thần Minh còn không thể ngăn chặn thì bọn họ có cách gì đối mặt với tất cả những chuyện này.
Bây giờ có thể làm, chỉ là chứng kiến thời khắc diệt tuyệt cuối cùng của vạn tộc.
Dị thú Thiên Ngoại thế như chẻ tre, chúng thần Cửu Thiên căn bản đã không thể tổ chức được phòng ngự nữa, thậm chí chúng thần đã từ bỏ chống cự, chạy trốn tán loạn.
Cửu Thiên sắp bị hủy, nhưng đối với bọn họ mà nói, Thiên Ngoại vẫn còn chút hy vọng sống!
Đáng tiếc, chỉ có Thần Minh là có thể trốn, các phàm nhân khác, thậm chí là chúng tiên chỉ có thể chờ hủy diệt giáng lâm.
Lục Trọng Thiên, một nữ tử vượt qua Truyền Tống Môn đến Ngũ Trọng Thiên.
Một mình nàng đến Tuyết Sơn ở biên giới tây bắc Đông Nhạc quốc, gió tuyết thổi mái tóc dài của nàng tung bay.
Trong Ảnh Thạch còn đang chiếu hình ảnh đại quân trăm vạn dị thú Thiên Ngoại đang lao về phía lối vào Thiên Ngoại.
Tuy nhiên lúc này, nàng đã không quan tâm đến những chuyện ấy.
Nàng đưa tay tháo sợi dây lụa màu đỏ buộc mái tóc dài ra khiến mái tóc tung bay nhưng vẫn không thể che được dung nhan xinh đẹp tuyệt thế của nàng.
Khi thả mái tóc dài ra, từ tư thế hiên ngang của một Nữ Đế, nàng lập tức trở thành một người nữ tử dịu dàng như nước.
Cẩn thận nhìn kỹ sợi dây lụa trong tay, nước mắt nữ tử chảy xuống hóa thành hoa băng lóng lánh.
“Lục Thần, ta không thể tới tìm ngươi, thậm chí còn không thể gặp ngươi một lần cuối cùng, xin lỗi, ta không theo kịp bước chân của ngươi...”