Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 2157 - Chương 2132: Diệp Phàm Báo Thù (2)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 2132: Diệp Phàm báo thù (2)

Tiên Vực Nhân tộc vẫn bách phế đãi hưng, phồn hoa kém xa lúc trước.

Trở lại Tiên Linh Động Thiên, Lục Thần phát hiện không có ai ở trong động phủ.

Lục Thần truyền âm cho Mục Long, đối phương rất nhanh nhận được tin tức.

Diệp Phàm đang ở Tiên Đấu Trường Côn Luân, quyết chiến với Lăng Thiên Tiên Tôn, chẳng mấy chốc quyết chiến sẽ sẽ bắt đầu.

“Hôm nay bắt đầu rồi sao?” Lục Thần nheo mắt, tên tiểu tử Diệp Phàm này chịu nhục lâu như vậy, rốt cuộc cũng đã đến lúc báo thù rửa hận.

Lục Thần vội vàng truyền tống đến Tiên Đấu Trường Côn Luân.

Lúc này, trong Tiên Đấu Trường người đông nghìn nghịt. Hai người đứng đối mặt nhau trong trên lôi đài, một người trong đó là đệ tử của Lục Thần, Diệp Phàm. Người còn lại là một trong những Tiên Tôn không còn thừa lại mấy người của Nhân tộc, Lăng Thiên Tiên Tôn.

Hiện trường có quá nhiều người. Lục Thần phát hiện bên cạnh đám người Mục Long, Sở Thiên không còn chỗ trống, vì vậy hắn đứng ở thính phòng đằng sau quan sát.

“Hại đại Tiên Tôn quyết chiến. Đây là sự kiện cực kỳ hiếm thấy.” Người xem bên cạnh khẽ bàn luận.

“Còn không phải, nghe nói Lăng Thiên Tiên Tôn và Diệp Phàm là đồng tộc, hai người có huyết hải thâm cừu, lúc này mới quyết chiến sinh tử.”

Lúc này, trên Tiên Đấu Trường, Diệp Phàm cầm kiếm, mắt lạnh nhìn nam nhân hơn bốn mươi tuổi trước mặt.

“Diệp Hiểu, ngươi vì đạt được tâm pháp, không tiếc hãm hại đồng môn. Hơn nữa, ngươi còn ám toán sư phụ ta. Thù mới hận cũ, hôm nay Diệp Phàm ta sẽ tính toán rõ ràng với ngươi.” Diệp Phàm hung hăng nói.

Diệp Hiểu cười lạnh: “Đúng là không nghĩ đến, lúc trước ta tàn sát cả tộc của ngươi, lại bỏ sót ngươi. Ngươi đã trưởng thành trở thành Tiên Tôn trong thời gian ngắn như vậy.”

“Cho nên nói, câu diệt cỏ diệt tận gốc không sai chút nào. Ta không nên lưu lại nghiệt chủng ngươi.”

Diệp Phàm nhìn chằm chằm Diệp Hiểu, lửa giận bốc lên trong mắt: “Cái này gọi là lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát. Ngươi đồ sát tộc nhân, mái lạnh như vậy, không sợ bị báo ứng sao?”

Diệp Hiểu hừ lạnh một tiếng: “Nói đến ta cũng là tổ tông của ngươi. Trước khi ngươi chết, ta sẽ dạy cho ngươi một đạo lý.”

“Báo ứng? Diệp Phàm, xem ra ngươi còn chưa học được phần tinh túy nhất của Cửu Trọng Thiên. Ngươi nhìn tộc nhân của ngươi đi, bây giờ bọn họ đang ở đâu? Bọn họ đã sớm biến thành tro, an nghỉ dưới lòng đất.”

“Ngươi nhìn đám người Bàn Cổ Tiên Tôn đi, nhất định phải tham gia Tiên Chiến Vạn Tộc. Kết quả thì sao, bây giờ bọn họ đều đã chết rồi.”

“Còn ta, ta vẫn còn sống. Không những như vậy, ta còn có cơ hội đến Bát Trọng Thiên, còn có cơ hội thành thần.”

“Một khắc ta thành thần, đám người các ngươi còn quan tâm ta làm thế nào bước đến bước đó không? Không, mọi người sẽ không để ý. Bởi vì thắng làm vua, thua làm giặc. Đây là chân lý ngàn dời không đổi.”

Diệp Phàm gầm lên một tiếng: “Chỉ dựa vào ngươi mà cũng xứng dạy ta?”

“Yên tâm đi, ta sẽ không cho ngươi cơ hội thành thần. Hôm nay là ngày chết của Lăng Thiên Tiên Tôn ngươi.”

Một tiếng chuông thanh thúy vang lên. Bên ngoài Tiên Đấu Trường, mười Phòng Ngự Trận đồng thời vận chuyển.

Đây chính là cuộc chiến cấp Tiên Tôn. Phòng Ngự Trận là cấp bậc phòng ngự cao nhất.

Sau khi tiếng chuông gõ vang lên, hai người đồng thời mở ra trạng thái của mình.

Điều thú vị là, cả hai đều sử dụng Thiên Đế Hộ Thể Pháp Quyết trong Diệp Thiên Đế Pháp Quyết.

“Diệp Phàm, Diệp Thiên Đế Thánh Tâm Quyết chỉ có tám tầng, bao gồm hộ thể, kiếm pháp, pháp quyết, chỉ có điều, ngươi biết, ta cũng biết.” Ánh mắt Diệp Hiểu đầy ý cười: “Người khác nói ngươi trở thành Tiên Tôn trong vòng mấy chục năm là giỏi giang đến cỡ nào. Nhưng thời gian ngươi trưởng thành quá ngắn, tích lũy không bằng ta.”

“Ngoại trừ Diệp Thiên Đế Thánh Tâm Quyết, ta còn rất nhiều thủ đoạn.”

“Thần Kỹ. Hoàng Thiên Huyễn Chung.” Toàn thân Diệp Hiểu kim quang đại thịnh, mơ hồ còn có chuông lớn màu vàng hộ thể.

Tiểu Thú đẩy vai Lục Thần: “Lăng Thiên Tiên Tôn thành danh nhiều năm. Ngoài tác phong làm việc không khó coi ra, hắn là một người cực kỳ ích kỷ, làm việc không từ thủ đoạn. Người như vậy, vốn liếng tuyệt đối không thiếu. Diệp Phàm chịu thiệt rồi.”

Lục Thần lắc đầu: “Cho dù Diệp Phàm trở thành Tiên Tôn mấy ngàn năm, ngươi cảm thấy hắn có bao nhiêu tích lũy? Hắn không thể không có tích lũy…”

Tiểu Thú gật đầu thật mạnh, cha nói rất có lý.

Đúng vào lúc này, Mục Long không biết làm thế nào tìm được Lục Thần, đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn: “Lục Thần.”

“Mục Long, tại sao ngươi biết ta ở đây?”

“Ngươi truyền âm cho ta, ta đoán ngươi có thể sẽ đến, vừa lúc ta nhìn thấy ngươi.” Mục Long nói: “Đúng rồi, ta có chuyện quan trọng cần nói với ngươi.”

“Chuyện gì?”

Mục Long nói: “Bên ngoài mở đánh cược, Diệp Phàm cũng đặt cược.”

“Hắn không đặt thì hắn không phải là Diệp Phàm rồi, có gì kỳ quái?”

“Không phải, hắn đặt mình thắng.” Sắc mặt Mục Long ngưng trọng.

“Cái gì? Hắn đặt mình thắng? Tiểu tử này muốn làm gì vậy?” Lục Thần lập tức cau mày.

Bình Luận (0)
Comment