Đại não Lục Thần đang ở vào trạng thái đứng máy.
Đối phương ra tay quá nhanh, mà khi ra tay lại là sát chiêu.
Hắn còn chưa kịp đưa ra bất kỳ phản ứng nào.
Thích Lạc Dao hay là thích Cửu Nhi, Mộc Sinh? Đây không phải đề tài mất mạng sao?
“Ta…” Lục Thần không muốn trả lời vấn đề này, nhưng hắn bị đôi mắt như ẩn chứa tinh hà của Lạc Dao thu hút, ánh mắt không rời đi được.
“Được rồi, ta không quan tâm nữa.” Lạc Dao thấy Lục Thần không thể trả lời, liền nói: “Chỉ cần trong lòng ngươi còn một chỗ cho ta là được, vậy… Hôn ta đi.”
Ánh mắt Lục Thần lại rơi vào đôi môi tươi non của Lạc Dao, đôi môi Lạc Dao khẽ mở, tựa như anh đào.
Trong lòng hắn có vị trí của Lạc Dao không?
Dây lụa màu đỏ đã đủ chứng minh vấn đề.
Lục Thần ôm chặt lấy Lạc Dao, thâm tình hôn xuống.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, cơ thể Lạc Dao mềm mại không xương, mặc cho Lục Thần ôm chặt lấy mình.
Lục Thần độc thân tám chín chục năm, lần này hắn tuyệt đối không bỏ qua cơ hội.
Trong không gian Sáng Thế, càng lúc càng nhiều phi kiếm bắn đến. Lục Thần nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp đánh nát không gian Sáng Thế.
Lục Thần kéo áo xuống khỏi vai Lạc Dao, lộ ra bờ vai trắng như tuyết, bên tai truyền đến tiếng thở dốc của Lạc Dao, lại càng đốt người.
Trong lúc Lục Thần đang chuẩn bị tiến thêm một bước, đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Cha, đám người Lục tỷ tỷ học…” Tiểu Thú đột nhiên xuất hiện trước mặt Lục Thần và Lạc Dao, ngơ ngác nhìn hai người củi khô lửa bốc.
Tiểu Mao Đoàn đang bay trên đỉnh đầu Tiểu Thú, mở to mắt nhìn hai người quần áo không chỉnh tề.
Tiểu Nguyên cũng đuổi đến đằng sau, nghênh ngang nhìn hai người.
“Lạc Dao tỷ tỷ? Các ngươi, các ngươi... Đang đánh dã… Dã…”
Trong mắt Lạc Dao lộ ra sát ý nồng đậm.
Tiểu Thú cảm nhận được sinh mệnh của mình đang bị uy hiếp nghiêm trọng.
“Xin lỗi, xin lỗi. Ta, ta… Ta uống say. Tất cả đều là ảo giác, các ngươi cứ tiếp tục. Đám người Lục tỷ tỷ còn chưa học xong tâm pháp, sao bọn họ có thể học xong tâm pháp nhanh như vậy, tuyệt đối không thể... Ôi chao, sao sắc trời đen như thế, cái gì cũng không thấy...” Tiểu Thú đột nhiên xoay người, hai tay vung lên, từ chỗ nào về chỗ nấy.
“Tiểu Mao Đoàn, Tiểu Nguyên, đi thôi.” Tiểu Thú thúc giục: “Đại Hoàng, ngươi đừng tưởng ngươi trốn đằng sau cái cây là cha không phát hiện được, đi nhanh.”
Lạc Dao ngẩng đầu nhìn Lục Thần, ủy khuất nói: “Tại sao lần nào Tiểu Thú cũng như vậy?”
Lục Thần lắc đầu: “Có thể là do thiên phú của nó.”
“Cái kia, chúng ta… Còn tiếp tục không?”
Lục Thần thở dài một tiếng, khẽ hôn lên môi Lạc Dao, sau đó giúp nàng chỉnh lại quần áo.
Hắn quay người nhìn về phía khu rừng: “Các ngươi đừng núp nữa, các ngươi cảm thấy có thể né tránh được linh khí nhập vi của ta sao? Tất cả ra hết đi.”
Không lâu sau, một đám người ủ rũ bước ra từ trong rừng.
Tiểu Thú, Tiểu Mao Đoàn, Đại Hoàng, Tiểu Nguyên, Thâu Thiên, Thu Nhược, Lục Y Y, Tiểu Mẫn, Dược Đồng…
“Các ngươi tập trung nhiều người như vậy, tính đi xem phim à?” Lục Thần cau mày nhìn đám gia hỏa không bao giờ bớt lo này.
“Lão đại, cái kia, chúng ta chỉ vừa đi ngang qua…”
Lục Thần lắc đầu, lại bị phá hỏng chuyện tốt.
Chắc chắn là Tiểu Thú khẩn trương đi gọi những người khác đến xem.
Nhưng Lục Thần cũng không trách bọn họ, dù sao đối với bọn họ mà nói, có lẽ cảnh tượng như thế g rất khó gặp.
“Tiểu Lục, các ngươi học xong tâm pháp rồi sao?” Lục Thần hỏi.
“Ừm…” Tiểu Lục nhìn Tiểu Thú rồi lại nhìn Lạc Dao: “Tiểu Thú, ta học xong hay là chưa học xong?”
Lục Thần tức giận nói: “Học xong là học xong, học không xong là học không xong, cái gì phải hay không phải?”
“Ồ, là học xong rồi…”
“Đã học xong, vậy chúng ta cũng nên đi thôi.” Lục Thần nhìn Lạc Dao bên cạnh, giọng nói trở nên nhu hòa hơn rất nhiều: “Lạc Dao, ngươi chờ ta trở về.”
“Vâng, ta chờ ngươi. Tốt nhất là ngươi nên ném Tiểu Thú ở Cửu Trọng Thiên.”
“Lạc Dao tỷ tỷ, không phải, a di, mụ mụ, haiz, ngươi nói như thế làm ta đau lòng. Ta thích ngươi nhất.” Tiểu Thú ủy khuất nói.
Đại Hoàng khinh thường: “Tiểu Thú, lần trước ngươi cũng nói với Cửu Nhi như vậy.”
“Đại Hoàng, ta cảm thấy chi bằng ngươi đừng khôi phục ký ức thì hơn.”
Lạc Dao nhìn những người bên cạnh Lục Thần, không khỏi che miệng cười trộm: “Lục Thần, có bọn họ bên cạnh, ít ra ngươi sẽ không cảm thấy nhàm chán.”
Lục Thần gật đầu thật mạnh: “Đâu chỉ không nhàm chán, thật sự là nhức đầu đến muốn mạng.”
…
Tiểu Thú không phụ sự kỳ vọng, một lần nữa phá vỡ chuyện tốt của Lục Thần. Không chỉ như vậy, nó còn gọi người khác đến cùng nhìn trộm.
Tuy trong lòng Lục Thần cũng có Lạc Dao, nhưng cuối cùng không thể trình diễn Xuân Cung Đồ trước mặt mọi người, không thể không dừng lại.
Ngày hôm sau, Lục Thần đưa Tiểu Lục, Tiểu Mẫn và Dược Đồng về Trái Đất, sau đó tiến đến Thất Trọng Thiên.