Buổi tối, Thần Ma Tiên Viện cử hành yến hội long trọng.
Tâm trạng Lục Thần rất tốt, rất thoải mái với những người đã từng là bằng hữu, là đối thủ.
Huyền Viễn nhìn Lục Thần trong đám người, lắc đầu cảm thán: “Không hổ là thần tượng của ta, có thể khiến đối thủ phải tâm phục. Quả nhiên là Duy Ngã Độc Cuồng trong thiên hạ.”
Đêm đến, tân khách giải tán.
Lục Thần một mình đến chủ linh mạch Vô Niệm Thánh Viện trước kia, thả Thâu Thiên và Thu Nhược ra, sau đó quay người rời đi.
Nơi này là nơi bọn họ đã vượt qua thời gian ngàn năm, Lục Thần rất thức thời, không muốn làm kỳ đà cản mũi.
Khi Lục Thần xuất hiện bên ngoài hậu sơn, nhìn mặt trời lặn, một bóng người xinh đẹp xuất hiện sau lưng.
Lục Thần quay đầu lại, nhìn bóng người dưới ánh trăng, hắn ngẩn người.
Hắn hơi không dám tin vào mắt của mình.
Dưới ánh trăng, nữ tử kia như tiên tử không nhuốm bụi trần, gió nhẹ lướt qua, hất lên tấm lụa mỏng trên người nàng, phác họa ra dáng người tinh tế, cân xứng của nàng.
Nàng giơ tay lên, ưu nhã tháo dải lụa màu đỏ trên mái tóc dài của mình. Mái tóc như tơ lụa đổ xuống, khiến gương mặt tuyệt mỹ dưới ánh trăng của nàng càng thêm nhu hòa.
“Lạc Dao?” Lục Thần kinh ngạc nói.
Lạc Dao mỉm cười, lúc này nụ cười của nàng còn đẹp hơn cả ánh trăng.
Nàng đến bên cạnh Lục Thần, vuốt vuốt váy, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lục Thần.
“Ngươi, sao ngươi lại đến đây?”
“Làm sao? Sao ta lại không thể đến?” Lạc Dao nghiêng đầu, hất cằm nhìn Lục Thần: “Ngươi không biết ta đã đến Lục Trọng Thiên sao?”
Lục Di đã từng nhắc việc Dao Đế đến Lục Trọng Thiên, nhưng Lục Thần thật sự không ngờ nàng lại ở đây.
Nhìn biểu hiện ngơ ngác của Lục Thần, Lạc Dao hé miệng cười một tiếng: ‘Ta đã gia nhập Thần Ma Tiên Viện. Cho nên, bây giờ ta là đệ tử của ngươi.”
“À?”
“À cái gì? Ngươi cảm thấy tư chất của ta không xứng với Thần Ma Tiên Viện sao?”
“Không có, không có. Biểu hiện của ngươi ở Ngũ Trọng Thiên đã không thể lý giải. Tuy hơi lớn tuổi nhưng cũng là nhân tài Đông Nhạc quốc, không cần thiết đến Lục Trọng Thiên…”
“Ngươi mới lớn tuổi. Sao tên nhân loại nhà ngươi lại như vậy, vừa gặp đã chê ta lớn tuổi. Sao trước kia ngươi không nói.” Lạc Dao không khỏi tức giận.
Lục Thần gãi đầu, hình như hắn đã nói sai...
Nhưng thật ra tuổi tác của Lạc Dao cũng không tính là nhỏ. Nhìn thì cứ tưởng chừng ba bốn chục tuổi, nhưng tuổi thật thì không biết đã mấy trăm tuổi.
Dựa theo tuổi tác để tính, tuổi của Lục Thần đứng hạng chót trong Lục Trọng Thiên.
Cũng may Dao Đế không phải là ngày đầu quen Lục Thần, không khí hơi ngột ngạt, nàng nhìn Lục Thần rồi lại cảm thấy đau lòng.
“Ta nghe nói ngày mai ngươi đi rồi.” Lạc Dao nói.
Lục Thần gật đầu: “Ừm, ta đến gặp tiểu tử Diệp Phàm kia.”
“Thế về sau thì sao? Ngươi sẽ đến Cửu Trọng Thiên?” Ánh mắt Lạc Dao sáng ngời nhìn Lục Thần, trong mắt không giấu đi sự lo lắng và không nỡ.
Lục Thần ngây người, ánh mắt như vậy, nhìn nhiều sẽ khó tránh đắm chìm.
Hắn quay đầu nhìn về phía tinh không: “Đúng.”
Lạc Dao than nhỏ một tiếng: “Ta nghe nói cho dù tám Chí Cao Thần có đột phá cũng không thể tiến vào Cửu Thiên...”
“Ta cũng không biết có thể tiến vào hay không, nhưng ta phải đi.”
“Ta biết… Ngươi lúc nào cũng như vậy.” Lạc Dao cúi đầu, đề tài này hơi đả thương người.
Lục Thần lại đẩy chủ đề nói chuyện vào góc chết, hắn cảm thấy hơi xấu hổ: “À, ngươi còn giữ dải lụa ta đưa ngươi không?”
“Ta vẫn còn giữ, chỉ là hơi bạc màu.”
“Vậy để ta mua thêm cho ngươi một sợi nữa.”
…
“Ách, ngươi đã quen với học viện chưa?”
“Quen rồi. Nhưng không gian huấn luyện mà ngươi lưu lại, ta luôn không chống đỡ được mười phút.”
“Ngươi cần tăng đẳng cấp linh khí nhập vi… Vậy đi, để ta dạy cho ngươi.”
“Tiểu Thú đâu?” Lạc Dao đột nhiên hỏi.
“Tiểu tử kia uống nhiều quá.”
“A, vậy thì tốt rồi.”
“À?”
“Không phải, ta nói là, ngươi dạy ta đi.”
Lục Thần đứng lên, một tay nâng lên một chút, trước mặt liền xuất hiện một không gian Sáng Thế.
Đương nhiên, cường độ không gian này thấp hơn thực lực của Lục Thần rất nhiều, tiện tay là có thể tạo ra.
Sau đó, Lục Thần dẫn Lạc Dao bước vào trong không gian.
“Trong không gian Sáng Thế, chúng ta phải tuân theo đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam. Cho nên, muốn chống đỡ thời gian càng lâu, ngay từ đầu ngươi phải tận lực thu liễm linh lực.” Lục Thần nghiêm túc giải thích: “Ngươi thử thả lỏng toàn thân, tận lực không cho linh lực tiêu tán…”
Lục Thần nói xong, quay người lại, phát hiện Lạc Dao đang đứng trước mặt hắn, thâm tình nhìn hắn.
“Đồ ngốc, ta đã sớm qua được mười phút.”
Khoảng cách giữa Lạc Dao và Lục Thần chỉ có mười centimet, Lục Thần có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng.
“Ngươi có thể qua được mười phút… Vậy thành tích của ngươi bây giờ là bao…”
Lục Thần còn chưa nói xong, Lạc Dao đã cắt ngang: “Ngươi thích ta hay là thích Cửu Nhi cô nương, Mộc Sinh cô nương?”