Diệp Phàm nhìn muốn rách cả mí mắt, thấy một vệt kim quang thoát ra từ trong khói đặc, nhưng trạng thái hiện tại của hắn ta cũng đã không còn sức truy kích.
“Đáng chết! Lại không giết được hắn.”
Nhưng luồng kim quang kia chỉ bay đến giữa không trung thì đột nhiên ngừng lại.
Một con chuột trắng lơ lửng trước mặt luồng kim quang, mở to mắt nhìn hắn ta.
Có vẻ như nó có hứng thú đặc biệt với hắn ta.
“Thôn, Thôn…” Vừa thấy Tiểu Mao Đoàn, tàn phách của Diệp Hiểu ngay cả lời nói cũng không rõ ràng.
Thấy Thôn Thiên Thí Thần Thử, phản ứng đầu tiên của hắn ta là Lục Thần đang ở gần đây.
Diệp Phàm cũng thấy Tiểu Mao Đoàn, ánh mắt cháy lên ngọn lửa hy vọng: “Sư phụ.”
Trong chớp mắt, Lục Thần đã xuất hiện bên cạnh Diệp Phàm, đỡ Diệp Phàm dậy: “Diệp Phàm, ngươi đúng là không để vi sư thất vọng.”
Lúc trước, Lục Thần không tìm Lăng Thiên Tiên Tôn báo thù, bởi vì vị đệ tử này của hắn. Bây giờ Diệp Phàm đã chứng minh mình, chỉ trong thời gian bốn mươi năm ngắn ngủi, hắn ta đã đột phá Tiên Tôn đỉnh phong, đánh bại một trong ba Thiên Tôn Nhân tộc, Lăng Thiên Tiên Tôn.
“Sư phụ… Ta, vẫn không thể giết chết hắn.”
Lục Thần mỉm cười: “Luận thực lực, chiến kỹ, ngươi đã vượt qua hắn. Có thể làm được điều này trong thời gian ngắn, ngươi còn mạnh hơn ba đại Thiên Tôn rất nhiều.”
“Hơn nữa, mối thù của ngươi đã báo, ta còn chưa báo. Dù sao ngươi cũng phải cho vi sư một cơ hội.”
Mục Long đến bên cạnh Diệp Phàm, không ngừng lắc đầu: “Lục Thần, ngươi có thể thu được một đệ tử nghịch thiên như thế, ta đúng là hâm mộ. Nhưng đoán chừng thiên tài như Diệp Phàm, cũng chỉ có một mình ngươi thu phục được hắn.”
Lục Thần mỉm cười: “Mục Long, ngươi chăm sóc Diệp Phàm, hắn cưỡng ép sử dụng Chủ Thần Hoàng Hôn, linh lực tiêu hao quá nghiêm trọng.”
“Để ta đi xử lý tên cẩu tặc kia.”
Mặc dù Tiểu Mao Đoàn rất thèm Diệp Hiểu, nhưng lão đại còn chưa lên tiếng, nó đành nuốt nước bọt, ngoan ngoãn chờ đợi.
Không lâu sau, Lục Thần đã xuất hiện trước mặt Diệp Hiểu, khoan thai nhìn hắn ta.
Diệp Hiểu vừa thấy Lục Thần, lập tức không còn phách lối như trước.
Lục Thần bây giờ, cho dù hắn ta tu luyện mấy ngàn năm cũng không đuổi kịp hắn.
Diệp Hiểu cũng là người thông minh, không đợi Lục Thần mở miệng, trực tiếp quỳ gối trước mặt hắn: “Lục Thiên Đế, ta xin ngươi bỏ qua cho ta.”
Lục Thần cười lạnh: “Diệp Hiểu, với tính cách của ngươi, người chết thảm trong tay ngươi cũng không ít, người cầu xin ngươi thủ hạ lưu tình cũng không ít.”
“Tại sao đến phiên ngươi, ngươi còn ngây thơ như thế?”
“Không, ngươi, ngươi khác với ta. Ta là ác nhân, ngươi, ngươi lòng dạ rộng lớn. Ngươi đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân.”
Lục Thần không nhịn được bật cười: “Ta nói Diệp Hiểu, là ai đã nói cho ngươi biết lòng dạ ta rộng lớn.”
“Con người ta vô cùng nhỏ mọn, có thù tất báo. Người nào tính toán ta, trên cơ bản đều không có kết quả tốt.”
“Lúc trước, ngươi muốn giết ta ở Thiên Uy Kỳ Cục. Ngẫm lại, bốn lần Thiên Kiếp cấp mười hai của ta ở Lục Trọng Thiên, chỉ sợ ngươi cũng có phần.”
“Lục Thiên Đế, oan cho ta. Thiên Kiếp cấp mười hai không phải do ta, là Thiên Cơ.”
Lục Thần khẽ cau mày, gọi Thiên Cơ ra.
Thiên Cơ vừa xuất hiện, hoảng sợ nhìn Lục Thần: “Ách, Lục Thần, ta đã biến thành dạng này rồi, ngươi còn muốn tính sổ chuyện cũ sao?”
Lục Thần mỉm cười: “Không cần lo lắng. Trước kia ngươi nhất định đã tính toán ta không ít. Bây giờ ta hỏi ngươi, hắn nói Thiên Kiếp Lục Trọng Thiên là do ngươi giở trò, có phải như vậy không?”
“Không phải ta, là Lăng Thiên chủ động đến tìm ta. Lúc trước ta là Boss Thiên Vực, có được quyền hạn nhất định. Hắn chủ động đến hỏi thăm ta có biện pháp nào giết chết ngươi bên trong Thông Thiên Tháp hay không. Đến lúc đó, hắn có thể lấy được bộ Thần Ma Nghịch Mệnh, đồng thời còn không bị Thần Minh vị diện cao hơn phát hiện.”
“Ngươi ngậm máu phun người.” Diệp Hiểu cả giận nói.
Thiên Cơ hừ lạnh một tiếng: “Ta còn giữ lại Ảnh Thạch lúc đó. Lục Thần, nếu ngươi không tin, ngươi có thể đến động phủ Vạn Linh tộc ta để tìm.”
Thiên Cơ nói xong, Lăng Thiên Tiên Tôn lập tức nghẹn lời.
Lục Thần cũng kinh ngạc nhìn Thiên Cơ: “Ngươi có Ảnh Thạch ghi chép?”
Thiên Cơ nói: “Lăng Thiên nổi tiếng hám lợi ở Thất Trọng Thiên. Trước đây ta cũng không qua lại với hắn. Hắn đột nhiên đến chơi, ta nhất định phải đề phòng.”
Lục Thần không thể không một lần nữa coi trọng Thiên Cơ. Con hàng này âm hiểm thì âm hiểm, thế nhưng… Thật sự có thể khiến kẻ địch đau đầu, nếu người này đứng về phía phe của hắn, đúng là giảm bớt không ít chuyện.
Thiên Cơ nói xong, đột nhiên giơ tay tát cho mình một cái.
Thiên Cơ ủy khuất nhìn Lục Thần: “Vì sao lại đánh? Ta đã nói tình huống thực tế.”
Lục Thần từ tốn nói: “Chẳng vì sao cả, chỉ là rất lâu rồi không đánh ai, khó có lúc gọi ngươi ra một lần, tất nhiên muốn thoải mái một chút rồi.”