Tuy nhiên về tổng thể mà nói, tám hệ trong Bát Trọng Thiên đã không phải một nhà nào độc tài, thế lực khắp nơi phun trào, ai cũng muốn lật đổ nhà khác.
Nhưng, mặc kệ Bát Trọng Thiên thay đổi thế nào thì cuối cùng các Trọng Thiên Vực chỉ nhắc đến một cái tên.
Thần Ma Thiên Đế!
Người đó ở Cửu Trọng Thiên thế nào rồi?
Cửu Trọng Thiên khôi phục lại yên tĩnh vốn có.
Giờ phút này, Lục Di đi tới phòng mình.
Nàng mở ngăn kéo ra, nhìn túi gấm đặt bên trong.
Đây là túi gấm Nữ Oa Nương Nương cho nàng, khi cho nàng còn bảo nàng không được nói với bất kỳ ai, bao gồm cả Lục Thần.
Lúc này, cuối cùng ca ca đã tiến vào Cửu Trọng Thiên rồi, vậy cũng đã đến lúc mở túi gấm ra.
Nàng cẩn thận mở túi vải ra, một viên Ảnh Thạch đặc biệt đột nhiên rơi ra từ bên trong.
Lục Di vội vàng đón lấy Ảnh Thạch.
“Ồ? Ảnh Thạch? Trong này là cái gì?” Lục Di rót linh khí vào, Ảnh Thạch nhanh chóng có phản ứng.
Ảnh Thạch bắt đầu chiếu hình ảnh.
...
Buổi tối nào đó, một nữ tử hiền dịu đang bế một nữ hài, hát khúc hát ru dỗ nữ hài chìm vào giấc ngủ.
Có điều không biết vì sao, nàng ấy đột nhiên rơi nước mắt.
Nữ hài tò mò nhìn mẹ: “Mẹ, sao mẹ lại khóc?”
“Không có gì... Di Di, ngươi còn nhớ ta từng nói gì với ngươi không? Chuyện mà ngươi nhất định phải nhớ ấy?”
“Nhớ kỹ, mẹ bảo ta nhất định phải bảo vệ ca ca thật tốt!”
“Vậy... Vậy ngươi có bằng lòng không?”
“Di Di bằng lòng! Ca ca thương Di Di nhất, Di Di cũng muốn bảo vệ ca ca!”
Nữ tử vui mừng mỉm cười, có điều trong nụ cười, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.
...
Một ngày mưa dầm, hai hài tử đang ngồi song song trên bậc thang ven đường tránh mưa.
Nam hài lấy chiếc bánh bao thịt trong lòng ra đưa cho nữ hài, mỉm cười nhìn nữ hài: “Muội nhanh ăn đi!”
“Ca, ta không đói...”
Ục, ục, ục, bụng của nữ hài lập tức không biết xấu hổ kêu lên.
Nữ hài nhìn nụ cười hiểu rõ tất cả của nam hài, đỏ mặt: “Ca, mẹ dặn ta phải bảo vệ ngươi, ngươi ăn nhiều một chút mới có sức...”
“Nha đầu ngốc, ngươi mới lớn được chừng nào chứ, phải là ta bảo vệ ngươi, nhanh ăn đi!”
“Vậy, chúng ta mỗi người một nửa...”
“Ừm!”
...
Một hôm nọ, hai huynh muội thật sự quá đói, cuối cùng ca ca đi chọn một túi gà nướng về nhưng vẫn bị phát hiện.
Những người kia đuổi kịp bọn họ, chặn bọn họ trong ngõ nhỏ.
Nữ hài nhìn những người lớn gương mặt dữ tợn, đứng chắn trước mặt nam hài...
Có điều cuối cùng, người bị đánh vẫn là ca ca, sao hắn có thể đứng nhìn người khác đánh muội muội của mình.
Lần đó, ca ca bị đánh đến bất tỉnh nhân sự, nữ hài ôm lấy ca ca khóc không thành tiếng.
Mẹ từng nói rồi, phải bảo vệ ca ca, nhưng bây giờ...
Vẫn may, cuối cùng ca ca đã tỉnh lại.
Lần lượt từng hình ảnh lướt qua.
Nam hài và nữ hài kia sống cuộc sống cực khổ, hắn bỏ học sớm, đi làm thuê kiếm tiền cho nữ hài đi học, cuối cùng nữ hài cũng trở thành đại cô nương, vào công ty game thực tập...
Mãi đến khi bọn họ tiến vào Cửu Trọng Thiên vực, cuộc sống của hai huynh muội mới xảy ra sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Nhưng, cho dù bọn họ trở nên giàu có, từ đầu đến cuối người mà ca ca thương yêu nhất vẫn là mình, người vẫn luôn hét lớn phải bảo vệ ca ca!
Lục Di nhìn mà nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Trong màn hình đang chiếu lại quá khứ nàng và ca ca, thoáng cái đã tám mươi năm qua đi, nhưng tình cảm này chưa bao giờ phai nhạt.
Cuối Ảnh Thạch, nữ tử bế Lục Di trong lòng lại xuất hiện.
Lục Di nhìn thấy nữ tử này liền khóc không thành tiếng.
“Mẹ!”
Nữ tử trong Ảnh Thạch đã không thể nghe thấy lời của Lục Di nhưng trong mắt nàng lại chứa đầy sự dịu dàng.
“Di Di, lúc ngươi xem được Ảnh Thạch này có thể đã là vài trăm năm trôi qua rồi, tuy ta và cha ngươi không thể ở bên cạnh cùng các ngươi trưởng thành nhưng chúng ta đã sai người ghi lại hình ảnh, quan sát các ngươi trưởng thành.”
Nói đến đây, nữ tử cũng lệ rơi đầy mặt.
Nữ tử lau nước mắt, điều chỉnh lại cảm xúc, nói: “Di Di, nếu ngươi nhìn thấy những hình ảnh này chứng tỏ thời cơ đã chín mùi, ngươi cũng nên biết được sự thật.”
“Thật ra... Ca ca ngươi không phải ca ca ruột! Ta và cha ngươi chỉ có một hài tử là ngươi...”
Lục Di trợn trừng mắt, nhìn nữ tử với ánh mắt khó tin, đầu vang lên tiếng ầm ầm!
“Ngươi còn nhớ Sài Lang Nhân cấp thấp nhất ở Nhất Trọng Thiên của Cứu Thiên không? Nhưng có lẽ ngươi biết, trong Cửu Thiên không hề có dã quái thật sự! Tất cả dã quái đều từng là những sinh mệnh hoạt bát.”
“Lúc ta và cha ngươi tiến vào Cửu Thiên đã tìm được một Sài Lang Nhân vừa ra đời.”
“Khi đó nó yếu ớt, bất lực, nó không biết vận mệnh tương lai của Sài Lang tộc, chỉ bất lực nhìn chúng ta.”
“Về sau, cha ngươi dùng vài thủ đoạn biến hắn thành con người, đưa nó tới Trái Đất, chúng ta nuôi dưỡng hắn, trở thành ca ca ngươi!”