Rầm rầm rầm rầm oanh... Mỗi một tầng Thông Thiên Tháp bị sụp đổ đều gây nên một tiếng vang thật lớn, chấn động thiên địa! Mỗi một tầng tan nát đều khiến không gian chung quanh hỏng mất!
Ngắn ngủn không đến nửa giây, hư ảnh tháp mấy ngàn thước đều bị hủy diệt!
Ngay lập tức, một bóng người đột nhiên xuất hiện sau lưng Thông Thiên Ma Sát mười mét, đưa lưng về phía hắn ta.
Trên bầu trời, tàn ảnh Thông Thiên Tháp đã hóa thành phế tích rồi rơi xuống, không gian còn đang không ngừng sụp đổ, nhưng giữa thiên địa, hình như không còn tiếng động nào khác nữa.
Thật lâu sau, khi tàn ảnh Thông Thiên Tháp hóa thành linh khí rồi tiêu tán, thiên địa khôi phục lại bình tĩnh, chỉ còn lại hai bóng người đưa lưng về nhau.
"Không, không có khả năng..." Thông Thiên Ma Sát còn duy trì tư thế xuất đao, nhưng giờ phút này, đôi mắt hắn ta tràn đầy khiếp sợ và không thể tin được, miệng thì thào lẩm bẩm: “Không có khả năng, ngươi không thể đánh bại ta!"
"Thần Ân Hạo Kiếp và Vạn Ma Luyện Ngục đã là chiêu thức cực mạnh của Thần Ma Nghịch Mệnh rồi, ở đâu ra Vô Pháp Vô Thiên!"
Ở phía sau, Lục Thần thong dong thu chiêu, thản nhiên nói: “Hai thứ hợp hai thành một, đó là Vô Pháp Vô Thiên."
"Ngươi, ngươi không thể lĩnh ngộ được trong thời gian ngắn ngủi như vậy!"
"Thật xin lỗi, nhưng ta đã lĩnh ngộ được." Lục Thần thong dong xoay người, khóe miệng hơi nhếch lên: “Hơn nữa ta còn phải cám ơn ngươi, nếu không phải ngươi, ta chưa chắc có thể lĩnh ngộ được chiêu thức chung cực của Thần Ma Nghịch Mệnh."
"Ngươi vẫn nói là ta đang giúp ngươi, nhưng hiện tại xem ra là ngươi nói ngược rồi."
Khóe miệng Thông Thiên Ma Sát co rúm lại.
Thì ra, hắn ta mới là hòn đá kê chân kia?
Đợi ngàn năm vạn năm, lại chỉ vì giúp Lục Thần đạt thành mục đích?
Bịch một tiếng, trước ngực Thông Thiên Ma Sát nổ ra một lỗ thủng, nham thạch nóng chảy đang cuộn trào bên trong.
Đây là chiêu thức riêng của Lục Thần, trong lúc công kích sẽ dung nhập Địa Hỏa Minh Giới, đốt cháy linh hạch trong thân thể của kẻ thù...
Thông Thiên Ma Sát chật vật xoay người, nhìn chằm chằm vào Lục Thần, mà Lục Thần chỉ lạnh nhạt nhìn hắn ta.
"Lục Thần, ngươi, ngươi!" Hô hấp của Thông Thiên Ma Sát dồn dập, cố gắng kìm nén sự phẫn nộ của mình, tránh tác động lên vết thương: “Ngươi không giết được ta!"
"Ngươi nói sai một chuyện, cho dù ta hóa hình, ngươi cũng không giết chết ta được!"
"Cùng lắm thì ta vứt bỏ thân thể, lấy ý thức của Thông Thiên Tháp để tồn tại một lần nữa!"
"Lần này ta bại trong tay ngươi, nhưng ta có thể đợi thêm mấy ngàn năm, mấy vạn năm, chờ ta tiếp tục hóa hình, ta sẽ trở nên càng mạnh! Đến lúc đó, ta sẽ tự tay bầm thây ngươi thành vạn mảnh!"
Lục Thần khẽ nhíu mày, không giết chết được người này sao?
Hình như thật sự khá phiền phức.
Mình cũng không có cách nào có thể thu phục ý thức của Thông Thiên Ma Sát...
"Thế nào, có phải không nghĩ tới hay không? Ha ha ha ha, Lục Thần, ta sớm đã nói, ta mới là chúa tể Cửu Thiên, chỉ có ta mới có thể làm khống chế vận mệnh của người khác, muốn giết ta là chuyện không có khả năng!"
"Chờ ta lại hóa hình, ta nhất định phải dùng một vạn phương pháp, tra tấn toàn bộ tộc nhân của ngươi đến chết."
"Đời sau của ngươi cũng đừng mơ chạy thoát được, ta sẽ khiến chúng sống không bằng chết!"
"Ha ha ha ha..."
Còn không chờ Thông Thiên cười xong, trước mắt đột nhiên tối sầm, cả tiếng nói cũng trở nên ấp úng.
"Ha ha h... Hả? Đây là..." Thông Thiên Ma Sát nhìn thấy hắc ám vô tận chung quanh, đột nhiên cảm thấy bối rối.
Tiếp theo, thân thể của hắn ta bị một sức mạnh không thể phản kháng kéo xuống, bị trực tiếp lôi vào một cái lỗ đen ngòm.
Cuối cùng, Thông Thiên Ma Sát như nghĩ tới điều gì, lập tức hoảng sợ.
"Là, thôn, thôn... Không, không! Thả ta ra!"
...
Lục Thần chớp ánh mắt, nhìn thấy Tiểu Mao Đoàn đang điên cuồng ợ hơi: “Ngươi có thể tiêu hóa được thứ này?"
Tiểu Mao Đoàn thu nhỏ thân thể lại, nhảy lên trên vai Lục Thần, đứng lên vỗ vỗ bụng của mình, vẻ mặt tràn đầy tự tin.
Xèo xèo chi, xèo xèo chi, xèo xèo xèo xèo xèo xèo.
Đừng quên, nó là Thôn Thiên Thí Thần Thử, có thể nuốt trọn cả Cửu Thiên!
Chẳng qua muốn tiêu hóa Thông Thiên Ma Sát cần đến một khoảng thời gian, đại khái là vài thập niên cũng không cần ăn cái gì nữa.
Lục Thần cau mày nói: “Vậy hắn sẽ bị ngươi chậm rãi tiêu hóa, chẳng phải là bị tra tấn vài thập niên?"
Tiểu Mao Đoàn gật đầu, đúng là như vậy.
Lúc này Lục Thần mới yên tâm: “Vậy là tốt, tiêu hóa chậm một chút, ta nói phải bầm thây hắn thành vạn mảnh, ngươi phải giúp ta lấy lại chút mặt mũi, nếu nuốt lời thì trong lòng ta không yên được."
Tiểu Mao Đoàn vỗ ngực một cái, xèo xèo chi mà gọi.
Chỉ cần cho nó ăn no, có thể lùi thời gian tiêu hóa Thông Thiên Ma Sát lại đến mấy trăm năm.