"Cha, ta, bạn học ta xin thật lâu, nói đứng ngay bên ngoài nhìn cũng được..." Lục Viễn cũng đã chạy tới.
"Bạn học nào? Nam hay nữ?"
"Nữ..."
"Nữ? À, ngươi không nói sớm, vậy thì dẫn người ta vào đi nào!" Lục Thần nói.
Hồn Tích cũng chạy đến từ trên trời, Lục Thần lại phải vội vàng đi tiếp đón.
Tiếp theo, đại diện của Cuồng Lãng, đại diện của Nguyên Trụ quốc, Thánh Nữ, người của Đông Nhạc quốc, người của Mộc Phủ, người của Trấn Quốc quân... Từng đám từng đám người vọt tới.
Hơn nữa số lượng người tới vượt xa danh sách mà Lục Thần cho bọn họ.
Thấy khách khứa đã vượt xa dự đoán, Lục Thần không thể không bảo lão Hải gọi đệ tử trong Thần Ma Tiên Viện đến đây hỗ trợ, kết quả lại thêm hơn một vạn người.
Lãnh đạo của các quốc gia, Tiên nhân trong Tiên Linh Động Thiên, Thần Minh của Bát Trọng Thiên đều tới, số người ở hiện trường hôn lễ đã hoàn toàn không khống chế được!
Cửu Nhi lau mồ hôi trán giúp Lục Thần, cười nói: “Lão công, đừng gấp, náo nhiệt một chút cũng tốt."
Lão công? Lục Thần nhìn Cửu Nhi, không khỏi mỉm cười.
Xưng hô này nghe thoải mái hơn Lục Thần ca ca nhiều.
"Lão công!" Đám người Không Lạc Dao cũng vừa tiếp đón khách khứa xong, nhìn thấy Lục Thần đều đi tới.
"Cái kia... Lão... Công mệt muốn chết rồi đúng không, uống miếng nước đi." Lục Y Y suýt nữa đã gọi thành "lão đại", may mà sửa lại đúng lúc.
Nhìn thấy đám thê tử xinh đẹp như hoa dịu dàng tri kỷ này, Lục Thần cảm thấy vất vả bao nhiêu cũng đáng giá.
Cuối cùng, dưới sự ủng hộ cố gắng của nhiều người, hôn lễ đã thuận lợi tiếp tục tiến hành.
Thật vất vả mới đến buổi tối, phải vào động phòng.
Phòng tân hôn đã được bố trí sắp xếp xong, Lục Thần nhìn mười ba tân nương xinh đẹp nũng nịu trước mắt, hắn đột nhiên mở cửa sổ ra, hô to một tiếng với bên ngoài.
"Đừng cho là ta không biết các ngươi ở bên ngoài! Không đi thì Vô Pháp Vô Thiên hầu hạ!"
Xẹt xẹt xẹt xôn xao một trận, một đám người lấy Tiểu Thú, Đại Hoàng, Tiểu Mao Đoàn, Tiểu Nguyên, Tiểu Kim Lý cầm đầu, lao vút đi như đang chạy trốn.
Lục Thần cảm giác một chút, cuối cùng không còn ai ngồi góc tường nghe lén nữa, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng chờ hắn vừa quay đầu lại, phát hiện mười ba tân nương đều đang nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên lại cảm thấy hơi hoảng.
Đêm tân hôn, đêm xuân một phút đáng ngàn vàng, Lục Thần cũng không thể trọng bên này khinh bên kia trong thời khắc mấu chốt như vậy.
Không phải mười ba người thôi sao!
Chỉ thấy Lục Thần khẽ quát một tiếng, Thần Ma Cộng Sinh, mở ra hình thái Thần.
"Thời gian khá gấp gáp, các nàng... Cùng lên đi!"
Sáng sớm hôm sau, Lục Thần thức dậy thật sớm rồi mặc quần áo vào, quay đầu lại nhìn đám thê tử đang ngủ say.
Xem ra tối hôm qua mệt quá, hiện tại họ đều đang ngủ rất say.
Lục Thần cũng không đánh thức bọn họ, chỉ cẩn thận ra cửa.
Hình như đám người Lục Di biết tối qua nhất định là một đêm không bình thường, tối hôm qua họ đã chuyển đến biệt thự kế bên.
Lục Thần đi vào chỗ ở của bọn họ, nhìn thấy Lục Viễn đang ngồi một mình trong sân.
Thấy Lục Thần đi đến, Lục Viễn vội vàng đứng lên: “Cha."
Lục Thần mỉm cười: “Bạn học nữ của ngươi không phải người Trái Đất à? Hôm qua ta có nhìn thấy nàng."
"Ừm..." Lục Viễn có chút ngượng ngùng: “Nàng là hỗn huyết."
Lục Thần cười nhìn về phía Lục Viễn: “Ngươi thích nàng?"
Lục Viễn càng ngại ngùng: “Có một chút... Nhưng ta cũng không biết nàng có thích ta không."
Lục Thần mỉm cười, lấy ra hai bộ quần áo thời trang từ trong balo: “Cái này là cho ngươi."
"Đây là?"
"Đồ tình lữ, đây là bộ đồ tinh lữ duy nhất mà ta biết đến ở Cửu Thiên." Lục Thần nói: “Dù sao ta cũng chưa dùng tới."
Lục Viễn đã hiểu, đưa bộ đồ này cho người mẹ nhỏ nào cũng không thích hợp.
"Cám ơn cha."
"Đứa nhỏ ngốc, ngươi là hài tử của ta, cảm ơn cái gì." Lục Thần mỉm cười, nhưng sau đó lại không tự chủ được mà thu nụ cười lại, có vẻ mang chút tâm sự.
"Cha, ngươi... Không phải ngươi muốn đến thiên môn chứ?" Lục Viễn hỏi.
Lục Thần từ chối cho ý kiến: “Hình như bên ngoài thiên môn có một thế giới cường đại hơn... Nhưng trong giai đoạn hiện giờ, ta không muốn lại đi thiên môn, mấy năm nay, ta bỏ lỡ rất nhiều, cũng nợ rất nhiều người, ta muốn dùng nhiều thời gian hơn để ở bên bọn họ."
Nói thật, mặc kệ trên người Lục Thần có bao nhiêu ánh hào quang, nhưng ít ra đối với hắn mà nói, hắn cũng không phải là một người cha tốt.
Thời gian hắn làm bạn với người nhà quá ít.
"Hơn nữa, ngay cả Thông Thiên Ma Sát cũng không dám tiến vào thiên môn, ta đoán một khi vào thiên môn, trong đó tuyệt đối có những thứ mà chúng ta không biết."
"Ta đã suy nghĩ thật lâu, ít nhất sắp tới không tính toán tiến vào thiên môn."
Lục Thần vỗ vai Lục Viễn: “Viễn Nhi, để cha nhìn xem gần đây ngươi có tiến bộ hay không?"
Lục Viễn chớp mắt, cha muốn chỉ dẫn cho mình sao? Đây là cơ hội ngàn năm một thuở.
Hai cha con giao đấu trong không gian Sáng Thế mà Lục Thần sáng tạo, không bao lâu sau, Lục Di và Cô Phi, Tiểu Dịch đi tới.
Tiểu Dịch vừa nhìn thấy cữu cữu và Lục Viễn đang huấn luyện, vội vàng chạy tới: “Cữu cữu, cho ta luyện với!"
Lục Thần mỉm cười: “Tiểu Dịch, vào đi!"
Lục Thần còn không quên dặn dò Lục Di: “Di Di, trưa nay làm thêm chút cơm, nhà đông người."
Lục Di nhìn thấy tình cảnh này thì không kìm được mà lộ ra nụ cười thật tươi.
Lục Di tựa vào vai Cô Phi, vẻ mặt thật thỏa mãn: “Lão công, chắc trong thời gian ngắn đại ca sẽ không đi đâu."
Cô Phi ôm thê tử, khẽ cười nói: “Không phải nàng thường xuyên nói với ta, đôi khi nàng chỉ hy vọng đại ca không phải Duy Ngã Độc Cuồng, mà chỉ là một người bình thường hay sao?"
"Có lẽ trong mười năm, hai mươi năm, có thể làm một gia đình bình thường, cũng không tệ."
Hai mắt Lục Di đẫm lệ, gật đầu: “Có lẽ chỉ có một ngày, hắn lại tiếp tục khởi hành, đi tìm đỉnh cao võ đạo cao hơn nữa, nhưng ít ra hiện tại ta không hy vọng đại ca đi."
...
Ba ngày sau, Lục Thần mang theo Tiểu Thú, lặng lẽ trở về Cửu Trọng Thiên.
Đứng trước một cánh cửa ánh sáng thật lớn, Lục Thần nhìn vào đó, ngơ ngác mà ngẩn người.
Bên trong thiên môn có cái gì? Thế giới bên kia là như thế nào? Cường giả trong đó mạnh ra sao?
Nếu mình đi vào thì sẽ gặp phải cái gì?
"Cha..." Tiểu Thú nhìn Lục Thần: “Cha muốn đi vào sao?"
Lục Thần lấy lại tinh thần, do dự một chút rồi lắc đầu: “Trong vòng hai mươi năm ta sẽ không đi vào."
"Nguyên Thủy Thần Phật cho ta Tiềm Long Trận Phù, chúng ta đóng thiên môn lại trước, để tránh tương lai xảy ra biến cố."
Không lâu sau, Lục Thần đã bày xong trận phù, cánh cửa ánh sáng trực tiếp bị phong ấn trong Tiềm Long đại trận, ngay cả hào quang cũng bị giấu đi.
Nhưng Lục Thần vẫn không yên lòng, hắn suy nghĩ một lúc, sau đó khoát tay một cái.
Thần Ma Vô Cực Kiếm lơ lửng bên cạnh hắn.
"Vô Cực, ngươi trấn thủ đại trận ở nơi này."
Dứt lời, Lục Thần vung tay lên, Thần Ma Vô Cực Kiếm bắn ra, sát nhập vào bên trong mắt chủ trận!
Cứ vậy, lấy liên hệ giữa Lục Thần và Vô Cực Kiếm thì chỉ cần nơi này xảy ra biến động lạ thường gì, Lục Thần sẽ lập tức cảm nhận được.
Sau khi xử lý ổn thỏa hết mọi chuyện, Lục Thần đứng ở trước chín Truyền Tống Môn.
Nơi này có tất cả các Truyền Tống Môn từ Nhất Trọng Thiên đến Bát Trọng Thiên!
Từ Nhất Trọng Thiên đến Cửu Trọng Thiên, cuối cùng cũng đi hết con đường của Cửu Thiên, cũng đứng trên đỉnh cao Cửu Thiên.
Hồi tưởng lại ngàn năm tu luyện ngày trước, đối với Lục Thần thì chuyện đáng được ăn mừng nhất là hắn vẫn luôn lựa chọn con đường mà mình muốn đi!
Hoặc là thay đổi chính mình, hoặc là thay đổi thế giới...
Lục Thần thở ra một hơi thật dài, sau đó tiêu sái đi vào Truyền Tống Môn thứ chín, cánh cửa dẫn đến Trái Đất!
Mãi đến khi bóng dáng của Lục Thần biến mất sau Truyền Tống Môn, Vô Cực Kiếm mới hơi rung động lên.
Một giọng nói vang lên trong Cửu Trọng Thiên Vực trống rỗng này.
"Lão đại, ta chờ ngươi trở lại..." Tai Ebook tai vipTruyenGG.com