Editor: Linh Tống
-15000 (trúng độc)
Debuff: Kịch độc, mỗi giây tổn thất 15000 HP.
Ngay sau đó, càng ngày càng nhiều bệnh nhân mò tới phân thân kia.
-15000 (trúng độc), -15000 (trúng độc)...
"Sát thương còn chịu được, hơn nữa debuff cũng không xếp chồng." Lục Thần thoáng thở phào nhẹ nhõm, "Phối hợp với sự khống chế của ta, hẳn có thể chống đỡ thêm một hồi! "Liệt Địa Hồng Câu!" "
Hiện tại kỹ năng Lục Thần đánh ra sát thương không tới 1 điểm, vốn không thể phá phòng thủ, chẳng qua thứ hắn muốn không phải sát thương, chỉ muốn tranh thủ thêm chút thời gian cho mình.
"Chỉ có điều phải làm sao mới hoàn thành phó bản khốn nạn này!"
Lục Thần tạm thời để phân thân che ở phía trước chịu sát thương. Sau khi chống đỡ mười mấy phút, một tiếng chuông vang lên, những bệnh nhân này như thức dậy, dần khôi phục như bình thường.
Ngay cả độc xanh trên tay bọn họ cũng như bốc hơi, biến mất toàn bộ.
"Con bà nó! Cuối cùng cũng kết thúc." Lục Thần thở phào một hơi.
Sau khi những NPC này khôi phục, thoạt nhìn ý thức cũng trở nên bình thường, chỉ là không ít người kỳ quái vây quanh hắn.
Lục Thần hỏi một lão nông trước mặt hắn: "Lão nhân gia, rốt cuộc các ngươi bị làm sao vậy?"
Lão nhân nhìn thoáng qua Lục Thần, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ, thở dài một hơi nói, "Nơi đây lại có người ngoài tiến vào... Người thanh niên, chắc vừa rồi ngươi đã bị chúng ta vây công đúng không!"
Lục Thần gật đầu: "Không sai, thoạt nhìn vừa rồi các ngươi hơi bất thường, hơn nữa trên tay còn dính độc dịch."
Lão nhân liên tục bất đắc dĩ lắc đầu: "Người thanh niên, ngươi đúng là mạng lớn. Nếu vừa rồi ngươi giết chúng ta, ngươi sẽ bị Độc Huyết trong cơ thể độc chết. Loại độc này không phải thứ mà chút độc trên tay chúng ta có thể so sánh, độc tính của nó còn mạnh hơn gấp nghìn lần vạn lần!"
Lục Thần liền hít vào một hơi khí lạnh.
Chỉ cần chạm vào độc trên tay bọn họ là hơn một vạn sát thương, mạnh mẽ gấp nghìn lần vạn lần, chẳng phải mình sẽ bị miểu sát hay sao?
"Cái này... Vậy độc trong người các ngươi là từ đâu tới?"
Một nam nhân trung niên gầy nhom nói: "Chỗ của chúng ta vốn là Thần Nông cốc. Linh Đan Diệu Dược trong Thần Nông cốc là đan dược cường đại nhất trong Cửu Thiên. Người ta nói thuốc có 3 phần độc, nhưng đan dược của chúng ta hoàn toàn không có độc, không biết bao nhiêu cao nhân đều muốn đến chỗ chúng ta để mua."
Lục Thần nghiêm túc nghe.
"Thế nhưng tiểu tử, ngươi cảm thấy độc tính trong dược vật có thể tan biến vào hư không sao?"
Lục Thần nhíu mày một cái: "Ta chưa từng học chế thuốc, nhưng hình như đan dược ta mua không có độc tính gì cả."
"Không có độc ? Ồ, ta đã hiểu, đó là vì đan dược ngươi đang sử dụng đều là đan dược cấp thấp, dược lực thấp, độc tính cũng thấp, thấp đến mức có thể bỏ qua."
Lục Thần chớp mắt, thầm nghĩ chẳng lẽ về sau đan dược cao cấp còn có tác dụng phụ? Xem ra sau này sử dụng đan dược cần phải cẩn thận một chút.
"Tiểu tử, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề vừa rồi của ta."
Lục Thần suy nghĩ một chút, nói: "Cái này... Căn cứ theo định luật bảo toàn khối lượng... Ta cảm thấy nếu đã có độc tính, vậy sẽ không tan biến vào hư không được! Nhưng cũng có thể dùng cách gì đó để trung hoà một chút."
Lão nhân mỉm cười: "Kỹ thuật chế thuốc của Thần Nông cốc chúng ta đã không thể tiến bộ được nữa, căn bản không thể trung hòa độc tính còn lại! Ngươi nói không sai, độc tính sẽ không tan biến vào hư không."
Lục Thần không hiểu, hỏi: "Nhưng không phải các ngươi nói đan dược của Thần Nông cốc các ngươi không có độc hay sao? Hơn nữa ngươi còn nói độc tính sẽ không tan biến vào hư không, vậy độc tính đi đâu?"
Cốc dân không nói gì, nhưng thoạt nhìn vẻ mặt của bọn họ càng bất đắc dĩ hơn.
Lục Thần đột nhiên hiểu ra!
Mình thật là đần, không phải những người này nói trong cơ thể mình có kịch độc hay sao? Kết hợp lời bọn họ vừa nói, đáp án đã ở ngay trước mắt.
Độc, bị bọn họ hút vào trong cơ thể!
"Tiểu tử, chắc ngươi cũng đã nghĩ ra, độc trong người chúng ta là do năm này tháng nọ hấp thu độc tính trong đan dược mà hình thành. Nói không khoa trương, mỗi người chúng ta ở nơi này có độc tính còn mạnh hơn bất kỳ loại độc dược nào trên thế giới. Hơn nữa một khi trúng độc, căn bản không có cách nào giải độc!"
Bây giờ Lục Thần thật sự cảm thấy may mắn vì mình không ra tay, những người trước mắt tương đương với một bao độc lớn, đánh vỡ một cái, bản thân ngủm liền.
"Trời ạ! Phó bản như con kẹt, thật sự muốn mạng già..." Lục Thần nhịn không được mà ai oán nói.
Nếu NPC có thể giao lưu, Lục Thần liền hỏi thêm vài câu.
"Lão nhân gia, ngươi biết vì sao nơi đây đổi tên thành Quỷ Cốc hay không?"
"Bởi vì nơi này đã không còn người sống..." Nụ cười của ông lão thấm đượm vẻ khổ tâm và bất đắc dĩ, "Ngươi cũng đã gặp qua mấy con "Thực Anh Quỷ" ở miệng cốc, đó là mấy con quỷ giả dạng thành tiểu hài tử chơi đùa."
Lục Thần trợn to hai mắt: "Ta thật sự đã gặp chúng..."
"Mấy con đó chỉ là lạc đàn mà thôi, mà chúng ta... Nói chính xác, tên của chúng ta là "Độc Dược Quỷ"! Thật ra chúng ta cũng không nhớ rõ bản thân đã sống bao nhiêu năm. Hấp thu đan dược thời gian quá dài, tuy chức trách chủ yếu của chúng ta là hấp thu độc tính, nhưng khó tránh khỏi hấp thu chút ít dược tính, khiến tuổi thọ của chúng ta cũng vượt xa sự tưởng tượng của nhân loại. Tuy chúng ta có đặc tính của nhân loại, nhưng sớm đã không thể coi là người."
Lục Thần đã không biết nên nói cái gì cho phải.
"Tiểu tử, ngươi tiến vào từ Luân Hồi cảnh ư?"
Lục Thần gật đầu.
Lão nhân mỉm cười, "Ngươi ở đây chứng tỏ ngươi chưa từng chết ở Đệ Nhất Trọng Thiên Vực của Cửu Thiên. Chỉ có người chưa từng tử vong, dương khí sung túc, sau khi tiến vào Quỷ Cốc không bị ảnh hưởng thì Luân Hồi cảnh mới cho hắn tiến vào."
Lục Thần thật sự chưa từng chết, thì ra chỉ có hắn có thể phát hiện Quỷ Cốc cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên.
Tuy rằng tạm thời những người này khôi phục như bình thường, thế nhưng nghe ý của bọn họ, dường như về sau còn có thể biến thành trạng thái kia.
Lục Thần nhìn xung quanh, phát hiện kết giới ở xung quanh vẫn còn...
"Lão nhân gia, ngươi có biết làm sao để rời khỏi nơi này hay không?"