Editor: Linh Tống
Cứ vậy, tất cả đã không còn gì bất ngờ.
“Không thể nào, không thể nào, ta không thể thua ngươi! Ta là Tứ Vỹ Hồ Yêu, sao ta có thể thua bởi một nhân loại!”
Mặc kệ Hồ Yêu gào thét như thế nào, đều đã không thể thay đổi kết cục, không đến một phút ngắn ngủi, Hồ Yêu đã ngã xuống.
【 Đánh chết Tứ Vỹ Hồ Yêu (dị chủng viễn cổ cấp 55), nhận được thiên địa linh khí 200 vạn, nhận được mảnh vỡ thiên phú nhất chuyển nhất giai 1, nhận được điểm tiến hóa nhất chuyển nhất tinh 1, tinh chế linh khí thuần 26 điểm. 】
“Hả? Không rơi đồ sao? Đừng keo kiệt như thế chứ.” Lục Thần đợi một lúc vẫn không đợi được một tiếng “keng” kia, “Ma chủng đâu?”
Đột nhiên, thi thể Hồ Yêu ở trên mặt đất xuất hiện một cái linh thể.
Linh thể lơ lửng ở trước mặt Lục Thần, hình như vẫn không cam lòng, “Ta lại thua bởi một nhân loại! Ta không cam lòng! Không đúng, ngươi đã không được tính là nhân loại, ngươi có Ma uy, ngươi cũng là ma!”
Lục Thần khẽ nhíu mày, dường như ở trong mắt gia hỏa này, nhân loại là một chủng tộc cấp rất thấp.
Lại nói, e rằng người này còn không biết, thật ra mình vẫn chưa dốc hết sức.
Hắn còn có Phụng Thiên Thần Uy chưa dùng đến.
“Này, Ma chủng của ngươi đâu?” Lục Thần trực tiếp hỏi Hồ Yêu.
“Ma chủng? Ha ha ha ha, ngươi thật sự cho rằng ta có Ma chủng? Ngươi cũng không nghĩ thử xem, bị nhốt trong đại trận lâu như vậy, ta tránh thoát đại trận thế nào! Nếu ta còn có Ma chủng, ngươi có thể dễ dàng đánh bại ta như vậy sao!?”
Lục Thần suýt nữa sụp đổ.
Không phải người này tiêu hao Ma chủng, cưỡng ép thoát khỏi sự trói buộc của đại trận rồi chứ, vậy không phải hắn bị lỗ à!
“Trời ạ, ngươi định tay không bắt sói, quên đi, coi như ta không may… Ta đã giết ngươi, có lẽ nhiệm vụ của ta cũng hoàn thành.” Lục Thần thở dài một hơi, kiểm tra nhiệm vụ một lúc, quả nhiên thể hiện đã hoàn thành.
Phần thưởng nhiệm vụ rất bình thường, một ít kinh nghiệm và hai món trang bị tím, một bản Huyền Cấp công pháp, Lục Thần đều coi thường những thứ này.
“Con tiện nhân Trương Lăng Yến kia, tại sao ngươi không giết nàng!” Dường như Hồ Yêu rất khó chịu với lựa chọn của Lục Thần, “Những người như các ngươi đều ngu xuẩn, bị vẻ ngoài của người kia lừa dối, nàng đưa bọn ngươi vào đây mới là ý đồ hiểm ác!”
Lục Thần nhún vai, “Vậy ta cũng không có cách nào, ai biết tên kia lại gian xảo như vậy, trừ khi đánh bại Nhị Vỹ, nếu không chẳng ai biết được bộ mặt thật của nàng.”
“Không, ngươi có thể giết nàng, lúc ngươi đi ra có thể giết nàng!”
“Lại nói, rốt cuộc hai người ác ngươi có quan hệ như thế nào?” Đã hoàn thành nhiệm vụ, Lục Thần hơi tò mò về quá khứ của Hồ Yêu và Trương Lăng Yến.
Đến bây giờ Hồ Yêu vẫn muốn giết Trương Lăng Yến, đây là thù oán lớn đến mức nào.
Nói đến quá khứ, cuối cùng Hồ Yêu đã không kích động như vậy nữa, ngược lại thoạt nhìn hơi bi ai buồn bã.
“Ta và nàng… Trước kia là tỷ muội.”
“Tỷ muội? Không thể nào, Trương Lăng Yến cũng là Hồ Yêu?”
“Đúng, thế nhưng tu vi của nàng luôn chậm hơn ta một chút, lúc ta tiến hóa thành Tam Vỹ, 50 năm sau nàng mới tiến hóa.” Ánh mắt Hồ Yêu xa xăm, cứ như đang nhớ lại việc rất xa xôi.
“Thế nhưng, tuy tu vi của ta cao hơn nàng, nhưng ta chẳng bao giờ kỳ thị nàng, ta luôn coi nàng là muội muội của ta, yêu thương nàng, bảo vệ nàng, dạy bảo nàng… Hơn ngàn năm!”
“Ta đã bỏ ra tất cả vì nàng, trước kia nàng hiểu chuyện, ngoan ngoãn như vậy, cho đến khi… Nàng gặp được thư sinh kia.”
“Lần đó chúng ta gặp một con Tứ Thủ Xà Yêu, lúc đó hai chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ của nó, đã hốt hoảng chạy trốn, vào lúc chạy trốn, ta và nàng lạc mất nhau.”
“Sau đó một thư sinh nhân loại cứu nàng, hắn băng bó vết thương cho nàng, đút đồ ăn cho nàng, xem sách cũng muốn ôm nàng…”
Lục Thần hiểu đại khái, e rằng thư sinh không biết thứ mình đang ôm là một con Hồ Yêu, còn Hồ Yêu cũng dần yêu thư sinh.
“Vì vậy, muội muội ngươi yêu thư sinh, sau đó trong mắt của ngươi, nàng phản bội ngươi, thế là dụ dỗ người nhà của nàng, còn muốn trừng phạt nàng, không cho nàng rời đi.” Lục Thần đoán được nửa câu chuyện xưa sau đó.
Hồ Yêu nở nụ cười, nụ cười hơi thê lương, “Ngươi đang nói oan cho ta, ngay từ đầu ta nói cho nàng biết trượng phu của nàng chưa chết, nhưng đã trôi qua bao nhiêu năm, thọ mệnh của nhân loại đâu dài như vậy, trượng phu và hài tử của nàng đã hóa thành xương trắng từ lâu!”
“Không phải ta không cho nàng đi, là nàng không chịu đi, là nàng không buông bỏ được…”
Lục Thần hơi nhíu mày, chưa nói tới thân phận thật sự của lão nãi nãi kia, nhưng nàng thật sự đã tự nói ra, nhìn thấy chủ nhân đại trận kia, hỏi nàng có thể bỏ qua cho mình không.
Chẳng lẽ là thần chí mơ hồ, cho rằng thân nhân của nàng còn chưa chết? Không giống, tuy nàng vừa điếc vừa mù, thế nhưng ý thức vẫn rất rõ ràng, hơn nữa nàng cũng tự nói với mình, trượng phu, nhi tử, tôn tử của nàng đã chết!
Im lặng một lúc, dương như Lục Thần đã hiểu ra.
“Ta đã biết!”
“Ngươi biết cái gì hả?” Yêu Hồ ngạc nhiên nhìn về phía Lục Thần.
“Muội muội của ngươi tự nói cho ta biết, thân nhân của nàng đã chết ở cấm địa, nàng đã chấp nhận sự thật này, vì vậy không phải nàng mê muội. Sở dĩ nàng vẫn canh giữ ở bên ngoài bao nhiêu năm như vậy, không phải nàng đang đợi thân nhân của nàng, nàng đang chờ ngươi!”
“Hả?” Hồ Yêu lập tức ngơ ngác.
“Nói một cách chính xác, nàng đang đợi sự tha thứ của ngươi.” Lục Thần nói chắc chắn.
Điều này khiến Hồ Yêu hoàn toàn ngây dại.
“Nàng, nàng đang chờ ta tha thứ cho nàng…” Trong chớp mắt, nữ nhân như già đi mấy trăm tuổi, vào lúc này tất cả oán khí chấp niệm đều biến mất sạch.
Mặc dù nàng không có nước mắt, nhưng Lục Thần rõ ràng cảm nhận được nàng đang khóc, “Muội muội, chúng ta căm hận nhau mấy ngàn năm, không ngờ ta trách nhầm ngươi…”
“Duy Ngã Độc Cuồng, ta hận ngươi vì ngươi mạnh hơn ta, nhưng… Ta cũng phải cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi hóa giải ân oán nghìn năm của tỷ muội chúng ta.”
“Cởi ngọc bội trên người ta xuống giao cho Dung Dung, nói cho nàng biết, tỷ tỷ tha thứ cho nàng.” Nói xong, cuối cùng hồn phách của Hồ Yêu đã tiêu tán.