Editor: Linh Tống
Vỗ về hai tiểu gia hỏa xong, quay lại cảnh quay này một lần nữa, thuận lợi qua cửa.
Trần đạo đi đến trước mặt Lục Thần, vừa cười vừa nói, “Tiên sinh thể hiện rất tự nhiên, hiệu quả rất tốt. Ngài có muốn nghỉ ngơi một chút không?”
Lục Thần khẽ nhíu mày, cũng không biết người này có nói thật hay không, “Ta quay xong hai cảnh này thật ra cũng không mệt, ngươi hỏi Nhu Nhu đi.”
Bây giờ đoàn làm phim đều theo thời gian của Lục Thần, nếu Lục Thần chưa nói mệt, vậy tiếp tục tiến hành.
Cảnh thứ ba, thợ trang điểm vội vàng đến bổ sung lớp trang điểm.
Thợ trang điểm là một muội tử trẻ tuổi, thoạt nhìn hơi căng thẳng, “Cái đó, Vô Danh ca, ta phải bôi chút thuốc màu lên mặt của ngươi, còn có đến lúc đó trong miệng của ngươi sẽ ngậm một túi máu.”
Lục Thần mỉm cười, “Vậy làm phiền ngươi.”
Những bộ phận khác cũng nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng, vừa bắt đầu quay, Lục Thần đã nằm vào vị trí chỉ định, sau đó ống kính lại gần, hắn phun ra một ngụm máu, lúc này Lãnh Nhu xông tới.
Tuy Lục Thần chưa từng đóng phim, thế nhưng Huyên Huyên đã dạy hắn cứ giả dạng dáng vẻ bị thương nặng là được.
Lúc trước tất cả đều thuận lợi, cho đến khi Lãnh Nhu xông tới ôm chặt lấy Lục Thần.
Nhìn thấy người quen, còn phải diễn cảnh hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, trong chớp mắt đó, Lục Thần có xúc động rất muốn bật cười.
“Cắt!” Trần đạo kêu tạm dừng, đi đến trước mặt Lục Thần, “Cái đó, tiên sinh, biểu cảm này của ngài hơi không đúng, lúc này là phân đoạn cao trào cảm xúc bộc phát, phải tình cảm thêm chút nữa.”
Lục Thần hơi khó khăn.
Tình cảm? Trời ạ, trước đó hắn cũng chưa từng nghĩ đến.
Lúc trước đều là đánh xì dầu, nhưng phân đoạn này thật sự cần chút tài năng diễn xuất.
“Tiên sinh, ngài cứ coi Nhu Nhu là thê tử của ngài, hoặc là bạn gái, ngài phải hòa vào trạng thái kia…” Trần đạo tự chỉ đạo cảnh quay cho Lục Thần, “Đây là nữ nhân mà ngài yêu tha thiết, nhưng sắp phải rời xa nàng vĩnh viễn, phải thể hiện vẻ mặt và cảm xúc buồn bã này ra ngoài.”
“Tiên sinh, vậy ngài lại đi trang điểm một lần nữa đi, thử xem có ấp ủ được chút cảm xúc nào không.”
Lần này chưa từng có, Lục Thần lại trang điểm thêm lần nữa, Lãnh Nhu đã đi tới.
“Lão đại, thật xin lỗi, vốn chỉ là nhân vật khách mời, còn phải khiến ngươi vất vả như vậy…”
Lục Thần cười nói, “Không sao, ta coi như đi trải nghiệm một chút, cũng rất thú vị. Đúng rồi, Nhu Nhu, phải ấp ủ tâm trạng kia như thế nào.”
Lãnh Nhu ngồi bên cạnh Lục Thần, “Ừm… Lão đại, ngươi, ngươi cứ coi ta là nữ nhân mà ngươi yêu mến, sau đó hòa vào tình cảnh của nhân vật, để mình trở thành Ma Quân thật sự.”
Lục Thần cũng không quá khó hiểu điều này, cứ lấy trò chơi để nói, đổi vị trí để suy nghĩ là kỹ năng tối thiểu nhất, trước đây hắn cũng dùng cách này để tìm được ẩn thân của Hồ Yêu.
Nếu ta ẩn thân, ta sẽ ở đâu? Lựa chọn tốt nhất là sau lưng của đối thủ!
“Đúng vậy, ngươi có thể đi theo cảm xúc của ta.” Lãnh Nhu đột nhiên nói.
Có kinh nghiệm lần đầu tiên thất bại, lúc này Lục Thần dự định diễn thật tốt một lần.
Lại nói, thật ra Ma Quân không phải là một thân phận khác của mình sao, suy nghĩ như vậy, việc hòa vào nhân vật cũng không quá khó.
Ngã xuống đất, nôn ra máu, Linh Vi ôm Ma Quân, tất cả thuận lợi.
Lần này, Lục Thần thử coi Lãnh Nhu là nữ nhân mà mình yêu thích, hắn nhanh chóng để bản thân hòa vào nhân vật.
Hơn nữa có một đồng đội tốt, thật sự có thể thúc đẩy tâm trạng của mình, dáng vẻ khóc như hoa lê ướt đẫm nước mưa của Lãnh Nhu thật sự không giống đang nói đùa, nhìn dáng vẻ tan nát cõi lòng của nàng, Lục Thần cảm thấy dường như mình thật sự nhập vai.
“Hóa ra là chàng! Là chàng luôn bảo vệ ta, vì sao chàng không nói cho ta biết! Chàng đừng chết!”
Ma Quân yếu ớt nhìn về phía Linh Vi, khóe miệng hơi nhếch lên, dường như căn bản không quan tâm việc mình làm tất cả vì Linh Vi.
Thì ra yêu một nữ nhân là có thể từ bỏ tất cả.
Hắn dùng giọng nói suy yếu đến không thể suy yếu hơn nữa, mỉm cười nói, “Nếu ta không phải là Ma Quân, nàng sẽ yêu ta chứ?” Nói xong, ánh mắt của hắn chờ mong lại hơi sợ hãi.
Nếu được làm lại tất cả, nếu gặp Linh Vi sớm hơn chút, hắn sẽ buông tay thiên hạ, chỉ mong đổi lấy trái tim của nàng.
Linh Vi rơi nước mắt như mưa, đầy tình cảm hôn lên đôi môi đầy máu tươi của Lục Thần…
…
Trần đạo rất hài lòng với điều này, “Quá tuyệt vời, tiên sinh đã diễn tả tâm trạng này vô cùng tinh tế, ta thật sự vô cùng chờ mong phản ứng của khán giả khi xem những cảnh quay đặc sắc này.”
Cũng coi như Lục Thần đã hoàn thành nhiệm vụ làm diễn viên khách mời này, hắn cũng nên rời đi.
Lãnh Nhu tự mình tiễn Lục Thần.
Hai người cùng nhau đi trên đường, thế nhưng bầu không khí lại hơi kỳ quái, hoàn toàn không giống vẻ tùy ý tự nhiên lúc bình thường.
“Cái kia, lão đại, xin lỗi, lúc đầu ta không nói cho ngươi biết sẽ diễn cảnh hôn, thật ra lúc đầu ta cũng không biết, sau khi ta nói với ngươi, đạo diễn nói tốt nhất có thể thêm một đoạn này…”
Lục Thần mỉm cười, “Này, không sao cả, dù sao cũng ở trong game.”
Thế nhưng, trong trò chơi chuyển đổi lượng tử này của Cửu Thiên, cảm giác hôn môi không hề khác với hiện thực.
Nghe thấy Lục Thần nói như vậy, trong mắt Lãnh Nhu thoáng qua một chút mất mát.
“Ồ, cái đó, Nhu Nhu, ta phát hiện kỹ năng diễn của ngươi thật sự rất tuyệt, là vàng sẽ có lúc tỏa sáng, ta chắc chắn sau này ngươi sẽ phát triển rất tốt.”
“Ừm, ta sẽ cố gắng!”
Đến biên giới của khu Tân Thủ, Lục Thần để Lãnh Nhu đi về trước, bản thân tự đi là được.
Sau khi Lãnh Nhu rời đi, Lục Thần lắc đầu.
Bây giờ hắn đột nhiên hiểu câu “vì phim mà nảy sinh tình cảm”, vừa nãy hắn thật sự hơi rung động.
Thế nhưng, Lục Thần cũng biết đây chỉ là cảm giác nhất thời, yêu cầu của việc đóng phim mà thôi, về phần người mà hắn thật sự thích… Hắn cũng không chắc chắn.
…
Ngày hôm sau, tập năm của 《 Vấn Thiên 》 chính thức được đăng lên, gần đây Lục Thần cũng buồn chán, cũng xem một chút.
“Không biết sẽ quay ra cảm giác thế nào, không có ai mắng kỹ năng diễn của ta thối nát chứ.” Lục Thần phát hiện thỉnh thoảng không làm việc đàng hoàng một chút, cũng rất thú vị.