Editor: Linh Tống
"Đừng nói nữa, xem náo nhiệt là được."
Lục Thần cười lạnh, một phát bắt được cánh tay của Quy Trần, hất mạnh ra.
Hắn lắc đầu, dường như đang hối tiếc gì đó.
Người chơi phía sau Quy Trần cười to, "Ha ha ha, tiểu tử, bây giờ ngươi đã biết sai? Còn không quỳ xuống!"
"Không mở toàn bộ cảm giác đau quyết đấu với ngươi là Trần ca khai ân, tranh thủ thời gian quỳ xuống tạ ơn!"
Lúc này, cuối cùng Lục Thần cũng mở miệng.
Hắn thở dài một tiếng, "ĐM, kêu gào cái quái gì, vừa tới Nhị Trọng Thiên đã gặp phải chuyện này... Thật không phù hợp với tính cách thật thà của lão tử."
Nói xong, Lục Thần ngẩng đầu mỉm cười với Quy Trần, "Quyết đấu mở toàn bộ cảm giác đau? Thật ra ta cũng rất thích."
Ngạo nghễ ngẩng đầu, đột nhiên ánh mắt Lục Thần trở nên hung ác.
"Ta không muốn lãng phí thời gian vào loại chuyện buồn chán như vậy, cho nên đánh gói xử lý đi."
"Có bao nhiêu tính bấy nhiêu, các ngươi cùng lên đi!"
Lục Thần vừa dứt lời, người chung quanh đã ngạc nhiên kêu lên.
"CMN, người mới kia... Hắn, hắn muốn khiêu chiến với người Thánh Môn? Còn muốn một mình khiêu chiến toàn bộ đệ tử Thánh Môn? Điên rồi sao!"
"Hừ, quả nhiên là một kẻ ngu ngốc, hắn tưởng nơi này còn là thế giới ban đầu của mình sao? Nơi này là server Tinh Hệ!"
"Chỉ có người mới mạnh nhất mới có tư cách được Thánh Môn tuyển chọn. Mà sứ giả Thánh Môn càng là cường giả trong cường giả. Xem ra tiểu tử kia phải chịu khổ sở."
Những người đứng xem không cảm thấy xa lạ gì với tình cảnh này. Mỗi một người trong Niết Nguyên thôn có ai không phải cường giả? Thế nhưng trong mấy vạn cường giả này vẫn có phần lớn người không thể tiến vào Thánh Môn thành. Tính như vậy, người có thể đi vào Thánh Môn thành đương nhiên là cường giả trong cường giả. Mà Quy Trần... Chỉ có thể nói, hắn ta là siêu cường!
Hai thanh vũ khí ám kim trong tay hắn ta đã đủ để chứng minh.
Quy Trần còn đang cho rằng lỗ tai mình có vấn đề. Hắn ta đã từng gặp không ít người mới tự cho là thanh cao, nhưng dường như người này đặc biệt kiêu ngạo.
"Ngươi muốn khiêu chiến ta?" Quy Trần còn đang xác nhận chuyện không thể tưởng tượng nổi này.
"Tai ngươi bị điếc sao? Ta nói các ngươi cùng lên, tránh cho chút nữa lại có một đám khác nhảy ra, phiền toái." Lục Thần lắc đầu, năng lực nghe hiểu của người ngoài hành tinh đều kém như vậy sao?
Mình vẫn nên dứt khoát tự ra tay thì hơn.
Lục Thần trực tiếp ném khuôn mẫu khiêu chiến ra, điền điều kiện quyết đấu ngay trước mặt mọi người.
Lục Thần vừa lầm bầm lầu bầu vừa thật thà điền đủ loại điều kiện quyết đấu.
"Thích quỳ đúng không, được thôi, người nào thua thì phải quỳ trước cổng thôn một ngày... Chắc chắn phải mở toàn bộ cảm giác đau, không mở thật không có ý nghĩa... Tiền đặt cược của trận quyết đấu này, ôi chao, không cùng loại tiền tệ, lấy tiền tệ trong game là được. Ta cũng không giàu có lắm, 50 vạn kim tệ đi, ta chỉ có chừng ấy."
"Số người quyết đấu..." Lục Thần ngước mắt nhìn đám người Quy Trần đã ngây ra, đếm nhân số của đối phương, khoảng mười bốn mười lăm người, "Bên ta một người, còn các ngươi... Điền nhóm nhỏ 20 người đi."
"Ừm, ok!" Lục Thần trực tiếp đẩy thư mời quyết đấu tới.
Thế nhưng hắn phát hiện tất cả mọi người xung quanh đã hóa đá.
Gia hỏa này vốn không chỉ nói cứng ngoài miệng, hiện tại hắn đã điền thư xin quyết đấu.
Mấu chốt nằm ở chỗ điều khoản trong thư xin quyết đấu cũng quá khoa trương.
Toàn bộ cảm giác đau không vấn đề gì, ở Nhị Trọng Thiên, chỉ cần là quyết đấu trên cơ bản đều mở hơn 80% cảm giác đau. Nhưng hắn lại muốn một mình đấu với một đám người Quy Trần?!
Đây là người Thánh Môn, nói là trong trăm người mới chọn được một cũng không quá đáng chút nào!
Còn có tiền đặt cược kia... Quỳ ở cổng thôn một ngày? Có cần phải ác như vậy không! Nghĩ tới tình cảnh kia, nếu bị thua thật, sau này đừng mong có thể xuất hiện trong Niết Nguyên thôn nữa.
50 vạn kim tệ lại càng dọa người. Cho dù những người này đều là loại giàu có trong Nhất Trọng Thiên, hơn nữa chắc chắn ở đây còn có hội trưởng công hội mạnh nhất, nhưng trong Cửu Thiên rất khó kiếm kim tệ. Đừng nói là tiết kiệm được, chỉ riêng tiền học kỹ năng đã không đủ dùng!
Thế nhưng hiện tại trên người tên kia có 50 vạn kim tệ?! Gia hỏa này vừa mở miệng đã lấy ra 50 vạn kim tệ, chắc chắn là kẻ giàu có!
Quy Trần hơi híp mắt lại, trong mắt đã có lửa giận đang thiêu đốt.
"Đúng là cho mặt mũi còn không cần. Lúc đầu ta chỉ cần ngươi quỳ xuống xin lỗi sẽ tha cho ngươi, vậy mà ngươi còn được đà lấn tới. Tốt! Ngươi cứ nhất định muốn quỳ một ngày đúng không, ta thành toàn cho ngươi!"
Quy Trần hung tợn nói xong sau đó xoay người, sắc mặt không tốt lắm nói với đồng bạn, "Cơ hội kiếm tiền đã đến, mọi người gom góp xem có thể góp đủ 50 vạn hay không."
Một đám người đang đứng xem đều toát mồ hôi lạnh. Quả nhiên sứ giả Thánh Môn cũng không có 50 vạn, còn cần mọi người phải gom góp mới đủ...
"Trần ca, ta có 3000."
"Ta có 12000."
"Ta có 450, cho ngươi hết."
Tình cảnh hơi xấu hổ.
Gom góp nửa ngày thế mà bọn họ còn chưa góp đủ, chỉ mới có mười hai mười ba vạn...
Lục Thần bất đắc dĩ lắc đầu. Đám người này không có phó bản cá nhân sao? Mười mấy người mà không thể lấy ra nổi chút tiền ấy? Có cần phải sửa hạn mức đặt cược không, nếu không sợ là các ngươi không đánh nổi.
Kết quả, dáng vẻ đứng đó lắc đầu của Lục Thần lọt vào trong mắt đám người Quy Trần lại biến thành mỉa mai.
"Tiểu tử, đừng đắc ý, ngươi chờ đó, ta sẽ để sư phụ ta xoay tiền cho ta!" Quy Trần nói xong lại chạy đến một ngõ ngách dùng Truyền Âm Phù vay tiền người nào đó.
Lục Thần thở dài một hơi.
Kể ra, đúng là lời nói vừa rồi của đám người Thánh Môn đã chọc giận hắn. Lúc đầu hắn chỉ muốn đánh một trận thôi, hắn cũng không muốn kiếm số kim tệ này thật.
Kết quả hiện tại lại hay rồi, khoản tiền đặt cược mà hắn vốn cảm thấy chẳng khó khăn gì lại làm hại hắn phải đứng ở nơi này một lúc lâu, làm chậm trễ thời gian đánh dã quái của hắn.
Trong lúc Quy Trần xoay tiền, ở nơi nào đó trong thôn có một nhánh đoàn đội mới xuất hiện, tổng cộng 5 người!