Editor: Linh Tống
Kể ra gia hỏa này có thể tùy tiện sử dụng Thần Uy, mà Thần Uy của bản thân mình lại phải mượn dùng thuộc tính của toàn bộ người chơi trong bản đồ, cảm thấy rất phiền toái.
Chẳng qua bây giờ không phải lúc để nghĩ tới những chuyện này.
Người chơi sử dụng Thần Uy đều có hiệu ứng đặc biệt cực kỳ rõ ràng, trên người đều có kim quang lóe lên. Mà đứng trước mặt bọn họ, thoáng cái Lục Thần đã trở nên u ám không ánh sáng.
Người chơi xung quanh càng hào hứng hơn, nguyên một đám hưng phấn lên.
"Đây là một đám ‘Thần’ đang vây đánh một phàm nhân sao?"
"Quá nguy nga, lần này một lúc xuất hiện ba Thần Uy. Tuy tiểu tử kia rất biến thái, nhưng nếu hắn cứ không sử dụng Thần Uy, thực lực sẽ bị áp chế trên phạm vi lớn."
"Có lẽ hắn cũng có Thần Uy đúng không?"
"Chắc chắn là có, nếu không sao hắn có thể biến thái như vậy?"
Nhưng đối mặt với tam đại Thần Uy, Lục Thần lại không dùng tới Thiên Uy của bản thân mình.
Đúng là Thần Uy có thể tăng lượng lớn thuộc tính, nhưng đối với người chơi bình thường, thuộc tính cơ sở của bọn họ rất hữu hạn, cho dù Thần Uy có thể tăng thuộc tính trên diện rộng cũng không thể thay đổi gì.
Thật ra dựa theo thuộc tính Thiên Uy bày ra trước mắt, lợi thế của bọn nó là có thể tăng hạn mức cao nhất của đẳng cấp. Chính vì một số người có Thiên Uy cho nên sau khi tiến vào Nhị Trọng Thiên, thực lực mới có chênh lệch.
Cùng với sở hữu đơn vị Thiên Uy tạo thành uy áp với đơn vị Thần Uy cấp thấp, có thể giảm thực lực của đối phương.
Lục Thần thoáng kiểm tra lại thuộc tính của mình, lại có thể giảm 50% sát thương, trạng thái này có hiệu quả cùng loại với quang hoàn, cho nên phân thân, Niết Bàn trọng sinh đều không giải được. Trừ khi mình sử dụng một loại Thiên Uy, nếu không sợ rằng mình không thể nào giải được trạng thái này.
"Đánh các ngươi mà phải dùng Thiên Uy sao?" Lục Thần cười lạnh khinh miệt, "Thần Uy đúng không? Người lão tử đánh chính là các ngươi!"
Dứt lời, Lục Thần dùng di chuyển vị trí trực tiếp phóng thẳng về phía ba người!
Bát Môn khó hiểu hỏi, "Thiên ca, tên kia không dùng Thần Uy? Hắn, không phải hắn không có Thần Uy chứ?"
Tiêu Thiên lắc đầu, "Ta cũng không chắc lắm. Theo lý thuyết, dưới tình huống lấy một đánh ba như vậy hẳn hắn không còn giữ lại mới đúng. Lẽ nào hắn không có Thần Uy thật?"
Xa xa, Lục Thần mở ra hình thức một đánh ba!
"Hổ Tiếu, Cự Khuyết Hoành Tảo! Vô Quang Thiên Viêm Trụ!"
Đối với cao thủ như vậy, chỉ sử dụng một mình Vô Quang Thiên Viêm Trụ rất khó có thể bắn trúng bọn hắn. Cho nên Lục Thần phối hợp với cả Cự Khuyết Hoành Tảo và Thiên Viêm Trụ, đồng thời phát động hai kỹ năng, có thể ép đối phương di chuyển vị trí, để bọn họ phạm sai lầm.
Soạt một tiếng, người gầy trong Phúc Lộc Thọ đã bị Cự Khuyết Hoành Tảo treo một chút.
-19 vạn.
Vừa nhìn sát thương này, đám người thiếu chút nữa trừng tới rơi tròng mắt ra ngoài.
Thiên Uy áp chế đâu? Kết quả người ta không sử dụng bất kỳ Thần Uy gì vẫn có thể trực tiếp đánh ra 20 vạn sát thương!
Vừa chạm đã toi một phần tư HP! Ai chịu nổi?!
Sát thương của Lục Thần lại khiến mọi người khiếp sợ.
"Đúng là sát thương của Thần! Ta điên rồi, hắn, sao hắn lại có sát thương cao vậy?"
"Sát thương cao cũng còn ổn, tất cả mọi người đã từng đánh BOSS Thiên Vực, đều biết, sát thương cao không đáng sợ, đáng sợ là kỹ năng của hắn quá khó tránh, hơn nữa chính hắn càng khó có thể bị tập trung."
"Đúng thế, thao tác của tên kia cũng quá mạnh đi, lại có thể tránh thoát toàn bộ kỹ năng?"
"Ta cảm thấy hắn biết vị trí đối phương công kích, kỹ năng di chuyển vị trí cứ như dùng mãi không hết. Trừ khi Đông Hoàng Tang Chung có công kích phạm vi cực lớn, nếu không rất khó có thể bắn trúng hắn."
Lại nói, ba tên gia hỏa vàng chói liên thủ, đến bây giờ vẫn chưa thể sờ tới góc áo của Lục Thần, trái lại còn bị một "phàm nhân" đánh tới cực kỳ bị động.
Bọn họ cũng đang sử dụng Thất Tinh Truy Nguyệt, đồng thời còn kích hoạt trạng thái Ngược Truy Nguyệt.
Nhưng khác với Lục Thần, bọn họ đang lẩn trốn thật...
Chỉ cần Lục Thần muốn áp sát, bọn họ lập tức lui lại. Điều này khiến Lục Thần cảm thấy đau đầu.
"Này, làm phiền các ngươi có chút đạo đức nghề nghiệp được không, các ngươi tới để giết ta! Cứ chạy mãi như vậy là thế nào!" Lục Thần cảm thấy hết chỗ nói.
"Quên đi, coi như các ngươi tàn nhẫn, ta sẽ giết đám tiểu lâu la phía dưới trước." Lục Thần nói xong đột nhiên xoay người, phóng thẳng về phía đám thợ săn tiền thưởng còn lại.
Ngay cả tam đại cường giả mở ra Thiên Uy cũng bị Lục Thần đuổi đánh, những người khác càng không cần phải nói. Không tới năm phút đồng hồ, đám thợ săn tiền thưởng đã thây ngang khắp đồng!
Ba người Kim Hùng tái mặt, gia hỏa này dám giết sạch những người chơi khác ngay trước mặt bọn họ!
Quan trọng nhất là bọn họ lại không dám tới gần!
Người có được Thần Uy lại không dám tới gần một người chơi bình thường? Đây đúng là chuyện nằm mơ giữa ban ngày!
Kim Hùng lắc đầu, "Mẹ trứng, Thánh Môn quá âm hiểm, loại người như vậy mà chỉ ra giá 100 vạn? Làm trò cười sao!"
"Thiên Uy cũng không làm gì được, lão tử không kiếm số tiền này nữa còn không được sao!" Dứt lời, Kim Hùng xoay người muốn trốn.
Người gầy và Hoa Gian nhìn nhau, lời này của Kim Hùng cũng không sai.
"Đúng vậy, lão tử không kiếm 100 vạn này nữa, cho ngươi kiếm đi." Hoa Gian nói xong quay đầu chạy.
Người gầy cũng không để ý tới hai đồng bạn khác còn đang chết ở nơi nào, "ĐM, Thánh Môn rác rưởi, trêu chọc chúng ta!" Nói xong, hắn ta cũng không đánh nữa!
Đột nhiên, xa xa có một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
"Ngự Kiếm Thuật, Vô Kiếm!"
Phốc phốc phốc, ba tiếng vang trầm đục.
Trên đỉnh đầu Kim Hùng, người gầy, Hoa Gian đang di chuyển với tốc độ cao xuất hiện ba chuỗi chữ số.
-7 vạn, -7 vạn, -7 vạn...
Ít nhất mỗi người cũng trúng 20 đoạn sát thương! Tổn thất đến 140 vạn máu, khiến ba người chớp mắt bị miểu sát!
Chuyện quá đột ngột, đám người không rõ chân tướng ngạc nhiên nhìn Lục Thần, còn tưởng Lục Thần vừa ra tay giết bọn họ.
Thế nhưng khán giả hàng trước, thậm chí ngay cả bản thân Lục Thần đều nhìn về phía một người khác.