Editor: Linh Tống
Nhìn bạch y nam tử Kiếm Quá Vô Ngân đang đứng cách đó không xa, yên tĩnh như mặt nước phẳng lặng!
Lục Thần hơi híp mắt lại, thu hồi dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Rất hiển nhiên, người ra tay giết ba người không phải Lục Thần mà là Kiếm Quá Vô Ngân!
Chỉ có điều mọi người còn không thấy được rốt cuộc cái gọi là "Kiếm" kia đang ở nơi nào. Ba người vốn còn chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng gì đã bị miểu sát!
Phải biết rằng, vừa nãy ngay cả Lục Thần cũng hơi bất lực với bọn họ! Kết quả dưới kiếm của Kiếm Quá Vô Ngân, bọn họ không sống quá một giây!
Tay phải của Kiếm Quá Vô Ngân đang bắt kiếm chỉ, để nằm ngang. Lúc này trước mặt hắn ta xuất hiện ba thanh kiếm, bọn nó dựng lơ lửng trước người hắn ta.
Ba thanh kiếm này đều là kiếm thủy tinh, bởi đang di động với tốc độ cao, mọi người vốn không nhìn rõ. Lúc này, khi nó đứng im rồi mọi người mới chính thức thấy được sự hiện hữu của bọn nó.
Kiếm Quá Vô Ngân thu hồi kiếm chỉ, ba thanh kiếm trở lại trong vỏ kiếm.
"Bản thân mình không đủ thực lực còn tới nhận nhiệm vụ Huyền Thưởng của Thánh Môn chúng ta. Các ngươi đã không muốn làm, vậy các ngươi có sống tiếp không còn ý nghĩa." Hắn ta hời hợt nói rõ nguyên nhân vì sao hắn ta ra tay.
Sau đó, Kiếm Quá Vô Ngân vừa mỉm cười với Lục Thần vừa đi về phía giữa sân, "Rất tốt, biểu hiện của ngươi không khiến ta thất vọng. Ta rất vui mừng."
Lục Thần khẽ nhíu mày. Nói thật, chiêu thức gia hỏa này vừa sử dụng thật sự vượt quá sức tưởng tượng của Lục Thần.
"Này, đừng đánh nhau với hắn, ngươi đi mau!" Cửu Nhi đứng phía sau kéo vạt áo Lục Thần, "Ta bọc sau giúp ngươi, hắn không dám làm gì ta."
Lục Thần quay đầu nhìn về phía Cửu Nhi, sau đó mỉm cười với nàng, "Cửu Nhi?"
Cửu Nhi sửng sốt, tự dưng gia hỏa này cười cái gì vậy, sao đột nhiên lại gọi tên mình? Tính ra, hình như đây là lần đầu tiên hắn gọi tên mình.
"A? Gì vậy?"
Trong mắt Lục Thần lộ ra ý cười, "Ta thích tên ngươi."
Đột nhiên khuôn mặt Cửu Nhi đỏ lên, vì sao đột nhiên gia hỏa này lại nói vậy.
Hắn, hắn nói thích tên của mình, khiến người ta cảm thấy hắn chỉ thích tên mình, nhưng lại cũng khiến người ta không khỏi liên tưởng, chẳng lẽ hắn chỉ thích tên của mình thôi sao?
"Cảm ơn ngươi đã giúp ta, nếu sau này ngươi gặp rắc rối gì cứ trực tiếp tìm ta." Dứt lời, Lục Thần trực tiếp gửi lời mời kết bạn, đương nhiên, hắn vẫn luôn che giấu ID của mình.
Cửu Nhi chớp mắt, "Thật ra..." Thật ra, nếu Cửu Nhi gặp phải rắc rối gì thật, nàng rất dễ tìm người giải quyết giúp, chỉ là cuối cùng nàng vẫn không nói lời này ra miệng.
"Ừm! Ta nhớ kỹ."
Lục Thần mỉm cười, "Dọn dẹp chiến trường một chút đi, ở đây nhiều người, đừng để người khác nhặt mất trang bị. Thu xong, ngươi đi tìm đồng bạn của ngươi đi, ta thấy bọn họ đã đợi ngươi ở ngoài rất lâu."
"Đã tới lúc này mà ngươi, ngươi còn muốn trang bị? Tên kia nói muốn khiến ngươi sống không bằng chết, hắn tuyệt đối có thể làm được!" Cửu Nhi vội vàng nói.
Nụ cười của Lục Thần vẫn như trước, "Đi thôi, trang bị để chỗ các ngươi trước, sau này ta sẽ tới lấy."
Cửu Nhi suy nghĩ một lúc, có lẽ là vì gia hỏa này biết mình không thắng được, cũng không chạy thoát. Nhưng nếu có thể để trang bị lại chỗ mình, có lẽ tương lai hắn còn có thể đông sơn tái khởi.
Trang bị của đám thợ săn tiền thưởng này cũng không phải vật phàm, cộng thêm tỉ lệ rơi đồ của bọn họ vốn đã cao. Gửi nhiều trang bị chỗ mình như vậy, gia hỏa này tin tưởng mình tới mức ấy sao? Hay là hắn không còn lựa chọn nào khác?
"Đồng bạn của ngươi đâu?"
"Đồng bạn của ta còn đang ở Nhất Trọng Thiên."
"Không phải, ta muốn nói tới những người đã đánh BOSS Thiên Vực với ngươi lúc trước. Ta biết ngươi rất lợi hại, nhưng ít ra cũng phải có mấy người chứ."
Lục Thần mỉm cười, "Kể ra ta cũng có một đồng bạn, nhưng ta sợ sau khi ngươi thấy đồng bạn của ta sẽ sợ hãi. Hắn... Bây giờ hắn không có ở đây, mà ta cũng không muốn hắn nhúng tay vào chuyện này."
Đồng bạn? Lục Thần nào có đồng bạn. Nếu nhất định phải kể đến, đó chính là Độc Cuồng uy vũ, người đã dọa nữ hài này khóc rất nhiều lần.
Cửu Nhi nhíu chặt mày, xem ra hắn sợ liên lụy đồng bạn của mình.
Đã vậy, Cửu Nhi nặng nề gật đầu, "Được, cứ để trang bị chỗ chúng ta đi. Ta sẽ trốn trước, chờ ngươi... Chờ ngươi vượt qua đợt này lại tới tìm ta!"
Cái gọi là vượt qua hẳn là chỉ bị người xoát máu liên tục lại đánh chết nhiều lần. Cho dù đã nhìn thấy thực lực của Lục Thần, nhưng Cửu Nhi vẫn không nghĩ Lục Thần có hy vọng chiến thắng.
Lục Thần vừa định giải thích, giọng nói hờ hững của Kiếm Quá Vô Ngân đã vang lên, "Dặn dò hậu sự xong rồi? Chúng ta có thể bắt đầu chưa?"
Hiển nhiên những trang bị kia không thể hấp dẫn Lục Thần bằng cường giả siêu cấp này. Trong chớp mắt, Lục Thần đã quên hẳn đám trang bị, hắn xoay người mỉm cười với Kiếm Quá Vô Ngân, "Có thể!"
Cửu Nhi lần lượt nhặt rất nhiều trang bị, thậm chí nàng còn không nhớ rõ mình đã nhặt trang bị gì. Khi quay đầu nhìn thoáng qua bóng dáng kia, vành mắt nàng ửng đỏ, sau đó vội vã rời đi.
Nàng không thể ở lại nơi này. Nếu bị Kiếm Quá Vô Ngân nhắm vào, sợ rằng nàng không thể giữ đống trang bị nàng nhặt được.
"Kẻ ngốc, nhất định phải tới tìm ta, ta sẽ trả đủ những trang bị này cho ngươi!"
Cửu Nhi vừa rời đi, bốn người Tiêu Thiên cũng nhanh chóng giả vờ rời khỏi thôn, thuận thế hộ tống Cửu Nhi rời khỏi.
"Cửu Nhi, ngươi điên rồi sao? Sao có thể công khai đứng chung với tên kia? Cẩn thận bị Thánh Môn nhằm vào!" Bát Môn nhỏ giọng nói.
Tiêu Thiên cau mày, "Đừng nói nhiều, chúng ta rời đi trước. Chúng ta không thể đi lại trong Niết Nguyên thôn thêm nữa, tới Tân Thủ Thôn khác đi! Nếu Thánh Môn cứ níu chặt... Cầu viện gia tộc."
"Đừng, Thiên ca, làm vậy quá mất mặt!"
"Ta biết, không phải tình huống bất đắc dĩ ta sẽ không làm như vậy. Được rồi, đi mau!"
Năm người Mộc Phủ đã rời đi, nhưng trận chiến vẫn đang tiếp tục.
Hơn nữa còn là trận then chốt nhất!
Ngay cả quần chúng vây xem xung quanh cũng tránh ra khu vực càng lớn hơn cho hai người.
"Ôi trời ơi, đây là lần đầu tiên ta thấy Kiếm Thánh ra tay, lần này nhất định phải xem cho đã mắt."